🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Đòi thưởng chẳng cần chờ đồng ý, mỹ nam quán quân bá đạo ôm cả người cô kéo nhích lên hòng thu hẹp khoảng cách, đem môi mình áp lên môi cô mà hôn!

Kiều Dung bất ngờ thầm kêu, cái tên chết tiệt này lại tấn công càn quấy, chỉ vì đêm qua cô dễ dàng hôn anh để rồi bây giờ anh cứ theo đà tiến tới, quả nhiên sai lầm! Nhưng tâm trí Kiều Dung kỳ lạ, nửa muốn đẩy anh ra nửa lại không muốn...

Phương Thần vui vẻ hôn Kiều Kiều, bàn tay bắt đầu sờ nắn tấm thân đang nằm cuộn trong lòng mình, yên lặng lẫn mềm mại, qua lớp thun lạnh, tay anh mơn trớn dần trở nên nóng hơn. Kiều Dung đang chìm trong nụ hôn nhẹ nhàng day dưa, liền rùng mình khi bị anh chạm khẽ lên ngực, có chút cọ xát ngứa ngáy, để rồi chẳng hiểu sao trong đầu lập tức nhớ lại những lời nói lộn xộn.

“Phương Thần rất thích một cô bé cùng lớp, đáng yêu và tỏa sáng như mặt trời, còn vì cô bé đó mà đánh nhau tới phải chuyển trường.”

“Biết đâu, Phương tiên sinh đó bên ngoài yêu đương người này nhưng trong lòng lại có người khác thì sao...?”

Để rồi Kiều Dung mở mắt ra ngừng hôn, phản xạ tức khắc rời khỏi lòng Phương Thần, nhìn lên vẻ mặt ngơ ngác của anh khi trước đó vài giây còn đang thoải mái hưởng thụ, hạ giọng ngắn gọn: “Đã bảo chỉ ôm thôi.” xong liền nằm nghiêng người và xoay lưng về phía anh.

Phương Thần gãi đầu soàn soạt, nhận ra tâm trạng Kiều Dung có chút khác lạ, lại nghĩ có phải mình vừa khiến cô giận? Chầm chậm nhích lại gần, anh khế vòng tay qua lần nữa ôm eo cô, kèm theo chất giọng thì thầm:

“Rồi rồi, tại cái tay tôi cứ phản xạ theo thói quen, tôi sẽ không làm gì nữa mà chỉ ôm em ngủ tới sáng, nhé! Ngoan nào ngủ thôi, cả ngày nay tôi cũng rất mệt.”

Bên tai nghe Phương Thần thở đều đều, vẻ như đã ngủ, bấy giờ Kiều Dung mới mở mắt ra, cả người bị ôm cứng ngắc nên khó chịu không cục cựa được gì.

Nhớ lại ban nãy anh chàng có ý đụng chạm mình, cô dĩ nhiên chưa muốn lắm dù hiểu đây hẳn là phản ứng tự nhiên khi đang ôm hôn thân mật. Dù vậy, điều khiến cô trăn trở không hoàn toàn chỉ vì cái sự tấn công càn rỡ của anh, mà còn bởi điều khác phiền muộn hơn nhiều.



Thật lòng, Kiều Dung rất vui khi nghe Phương Thần bảo chỉ vì lo lắng cho cô mà bản thân không cần nghỉ ngơi sau trận thi đấu dài, tức tốc trong đêm đáp máy bay về đây ngay, rõ ràng có thể nhận ra tình cảm lẫn sự chân thành ấy. Nhưng sao cô nàng họ Kiều cứ bất an khôn nguôi, muốn hỏi anh về một chuyện mà lại chẳng đủ can đảm...

***

“Tôi nói rõ nhé, vụ bức tường phòng ngủ anh mau xử lý đi Phương tiên sinh! Gần 10 ngày rồi mà BĐS còn chưa chịu đến xem tình hình, anh phải làm dữ với họ chứ!”

Kiều Dung nói điện thoại trên sân thượng tòa nhà LTV, nghe bên kia đầu dây Phương Thần hỏi: “Sao em sốt ruột thế, hay là do chuyện đêm qua khiến em sợ?"

“Đúng là vậy, ngủ trong nhà với một lỗ tường to như thế sao mà an tâm. Thêm phần nữa vì tôi không thoải mái khi có anh ngủ chung phòng... Tóm lại việc này cần giải quyết nhanh, còn không thì anh chịu khó vào phòng tập gym ngủ. Nếu bất bình quá thì tôi trả phòng đó cho anh, sẽ qua chỗ một em đồng nghiệp ở tạm.”

Cúp máy, Kiều Dung thở ra, ban nãy làm căng với Phương Thần về vụ bức tường cũng bởi cảm thấy không nên để anh chàng ngủ chung phòng nữa.

Sự tấn công của anh khiến cô khó lòng kháng cự, vì chính cô cũng đang dần dần siêu lòng. Nhưng vì còn khúc mắc chưa sáng tỏ, nên cô chưa thể sa đà vào tình cảm của anh được...

Trong khi Kiều Dung bận tranh đấu với những xao xuyến vừa nảy nở thì Phương Thần lại thở dài thườn thượt, hiện tại đang ở chỗ bể bơi tập luyện. Anh suy nghĩ, có phải do đêm qua bị mình đụng chạm, nên Kiều Dung mới tỏ thái độ như vậy? Giờ thì cô nàng muốn đuổi anh rồi, trong khi anh rất muốn gần gũi người ta thật nhiều!

Dù sao cũng nên xử lý bức tường đã, nói ra Phương Thần thấy không an tâm khi cứ để Kiều Dung ngủ trong siêu căn hộ có lỗ tường thủng thế, lỡ như một ngày trộm đột nhập vào nhà thì tồi tệ lắm! Anh quay qua Robert đứng gần đó đang xem lịch trình luyện tập, bảo rằng hãy liên hệ bên BĐS yêu cầu xây tường mới nội trong hôm nay đi!

“Sao, không còn muốn ngủ chung với hôn thê hờ nữa à?” Robert châm chọc.



“Người ta làm dữ rồi kìa, nói ngủ mà cứ bất an, tôi thấy cũng không thể để tình trạng vậy nữa, nên để cô ấy ở trong nhà an toàn. Nói bên BĐS liệu mà xây xong tường trong ngày nay, tốn thêm bao nhiêu tiền cũng không sao nhé!”

Quả nhiên là Phương tiên sinh, chỉ cần cô nàng hôn thê hờ muốn gì là anh chẳng tiếc tiền vung ra, cũng bởi anh đâu thiếu tiền mà đang ‘thiếu tình kia, Robert cười thầm trong bụng, lấy điện thoại gọi cho BĐS.

Phương Thần đeo kính bơi vào, nhảy xuống bể nước, vừa bơi vừa nghĩ xem làm sao tường ngủ xây xong rồi mà vẫn có cách chung phòng với Kiều Dung! Gì chứ, anh phải tấn công liên tục, mới mong chinh phục cô!

Chiều đó, Kiều Dung về tới siêu căn hộ, bất ngờ khi thấy bức tường mới trong phòng ngủ Phương Thần. Đúng là nhanh thật, người lắm tiền quả nhiên có khác!

Đang ngồi trên giường lướt điện thoại, Kiều Dung thấy Phương Thần đi vào phòng, liền hỏi: “Anh vào đây làm gì nữa?”.

“Thì để ngủ”

Nghe anh chàng đáp tỉnh rụi, Kiều Dung chưng hửng: “Ngủ? Chẳng phải tường xây xong rồi à, tôi còn tưởng anh vào để kéo cái sô pha giường ra phòng khách chứ!”.

“Tường vừa xây xong chiều nay, mùi sơn mới còn ướt khó chịu lắm, em để tôi ngủ ở đây đêm nay nữa thôi, nhỏ mọn dữ vậy sao?”

Dứt lời, Phương Thần nằm xuống sô pha giường, nghiêng người quay lưng về phía cô, ra điều hờ hững. Kiều Dung buồn cười, Phương mỏ hỗn đang giận lẫy cô đấy à, rốt cuộc ai mới là người nhỏ mọn? Cô bĩu môi rồi tắt điện thoại, tắt luôn đèn và nằm xuống giường.

Khi cô dần chìm vào giấc ngủ thì ai kia liền ngồi dậy, âm thầm bước đến bên giường, khẽ khàng kéo chăn ra và nằm xuống cạnh cô...
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.