Trong tiếng cười rộn rã muốn bay nóc lớp, thầy Tần bảo Tạ Lan ngồi xuống rồi trở lại bục giảng, vỗ bàn: “Được rồi. Đại thần Toán cần cố gắng hơn ở môn Văn nhé! Bạn vừa về nước, cả lớp phải giúp bạn nhiều vào.”
Cả lớp cùng đáp “dạ”, có bạn nam lên tiếng góp vui: “Thầy khổ quá nhờ, ước mơ cải lão hoàn đồng thất bại rồi!”
“Vẫn thành công chứ.” Thầy Tần mỉm cười: “Cảm ơn bạn Tạ Lan đã giúp thầy trẻ ra mười tuổi, thầy cười sáng đêm khỏi ngủ.”
Bên dưới lại cười ầm lên, thầy Tần ngồi xuống chấm bài, chẳng mấy chốc lớp học đã im ắng.
Tạ Lan hơi cạn lời.
Không phải cậu yếu tim, mà chỉ cạn lời với điểm thi thôi.
Văn viết 6 điểm, sáu câu trắc nghiệm cậu làm kiểu vô tri đúng được hai câu, là 6 điểm nữa, tự luận đúng lắc nhắc thêm 4 điểm, tổng cộng được hẳn 16 điểm.
Cũng không đến nỗi nào, nhỉnh hơn 1 điểm so với dự đoán, nhưng câu điền khuyết thơ cổ sai hơi oan. Trong mười câu rõ ràng có câu “Trời sinh ra ta, tất sẽ có chỗ dùng đến ta” [1], cậu biết làm nhưng cuối cùng hưởng nguyên cái gạch chéo đỏ chót.
[1] Bài thơ “Xin mời rượu” – Lý Bạch.
Tạ Lan bấm điện thoại tra được nguyên văn câu dưới là: Ngàn vàng tiêu hết rồi cũng có lại.
Đậu Thịnh hỏi: “Câu này cho điểm mà, cậu trả lời sao vậy?”
Tạ Lan úp màn hình theo phản xạ: “Dòm điện thoại tôi chi?!”
“Lỡ liếc thấy thôi.”
Tạ Lan hơi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngay-nao-thanh-hoc-trieu-fan-cung-gheo-tui/2984140/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.