“Sư huynh quên ngày xưa đệ từng bảo huynh là, đệ không chỉ bảy ngày thôi ư?”
***
Cảm nhận được Tức Ảnh đang chậm rãi siết chặt, Thẩm Tam Xuyên lập tức thấp thỏm nói: “Đệ đừng có mà quá quắt…”
Lục Lâm Trạch kề sát gần, tay còn lại áp lên mạn sườn anh chàng. Đường eo của sư huynh vô cùng hoàn mỹ, vừa chạm tay vào, hắn đã hồi tưởng đến cảnh mình giữ eo y hôm qua. Hắn cố tình ve vuốt: “Ồ? Tối qua sư huynh có nói vậy đâu…”
Hắn nghiêng đầu nhìn anh chàng, giọng điệu vừa ướt vừa nóng: “Tối qua huynh bảo, càng quá quắt càng tốt mà.”
Thẩm Tam Xuyên lắc đầu, căng thẳng nói: “Tối qua, tối qua ta bị lú lẫn đấy…”
Lục Lâm Trạch bật cười: “Nhưng sau đêm qua, đệ đã phát hiện, mình càng quá quắt, tiếng rên của sư huynh lại càng êm tai.”
“… Đừng nói linh tinh, ta không thích đệ thô bạo vậy đâu.” Anh chàng gian nan nuốt nước miếng, không dám nhìn Lục Lâm Trạch nữa.
“Ban đầu đệ cũng tưởng sư huynh thích dịu dàng, nhưng có lẽ chính sư huynh còn chưa nhận ra, đêm qua, sau khi bị trói, huynh càng nhiệt tình và mẫn cảm hơn đấy.”
“… Không được nói nữa, mau ra lệnh cho Tức Ảnh thả ta ra!” Anh chàng nhìn hắn, luống cuống đến độ dòng lệ trong suốt dâng lên trong mắt, sư đệ đang ăn hiếp anh chàng!
“Nếu thả ra, là tr@n truồng hết đấy, sư huynh không thấy ngại à?”
“Cái kiểu bây giờ còn ngại hơn tr@n truồng ấy chứ!”
“Nếu sư huynh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngay-nao-ma-ton-su-de-cung-tha-thinh-toi/3610116/chuong-112.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.