“Đêm nay rất dài, không cần sốt sắng như đêm qua nữa.”
***
Hôm nay Núi Phù Linh đông nghịt khách khứa, trăm bàn tiệc cưới tròn bên ngoài điện chánh đều kín chỗ. Nhưng trong điện chánh chỉ có một bàn tiệc chính chỏng chơ. Ngoài kia huyên náo vô cùng, vui vẻ rộn ràng như Tết đến, nhưng trong điện chính lại yên ắng tĩnh lặng như tờ.
Người trên bàn đã ra ngoài kính rượu cả, chỉ còn Minh Sơ ngồi trong điện chánh. Y nhìn ra ngoài điện, bỗng nhiên nhớ lại trăm năm trước mình từng tới Núi Phù Linh, giết chóc bừa bãi để báo thù cho Tịch Nhi. Hồi ấy hình như cũng giống bây giờ, màu đỏ tươi đẹp đẽ lóa mắt nhuộm thắm cả ngọn Núi Phù Linh.
Không ngờ trăm năm sau, chính ngày này, y lại có thể ngồi nơi đây quan sát tiệc cưới của học trò cưng nhà mình.
Màu đỏ vẫn rực rỡ như thế, nhưng tâm trạng con người nay đã khác xưa.
Y ngồi lẻ loi một lát, có người đi đến, mặc xiêm áo đỏ rực ngồi xuống cạnh y.
Y quay sang nhìn người vừa tới, không hề che giấu ý cười trong ánh mắt: “Giờ con đã thỏa lòng chưa? Hôm đấy còn y như con nít vậy, khóc bù lu bù loa.”
Thẩm Tam Xuyên đỏ mặt, lí nhí thưa “Vâng”.
Minh Sơ nói: “Tuy hai đứa lập khế ước chậm 18 năm, nhưng hình như còn thắm thiết hơn 18 năm trước. Thầy có thể nhận ra Lâm Trạch thật sự rất thương con.”
“Vâng, bái đường xong đệ ấy sợ con mệt, lo con ngồi trong tẩm điện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngay-nao-ma-ton-su-de-cung-tha-thinh-toi/3610115/chuong-111.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.