"Hai vợ chồng nhà cậu đúng là..." Trần Ngạn Tri không nhịn được mà phàn nàn, "Mồm miệng ai cũng độc địa như nhau."
Chử Duật vuốt phẳng lại nếp gấp trên trang giấy, gấp sách lại rồi mới hỏi: "Cậu ấy nói cậu thế nào?"
Trần Ngạn Tri chán nản: "Tôi hỏi cậu ấy thấy kiểu tóc của tôi thế nào, cậu ấy bảo... trông khá giống người."
Chử Duật quay đầu nhìn Trần Ngạn Tri.
Trần Ngạn Tri oán hận nói: "Cậu cũng chẳng tha cho tôi."
Hai người này thay nhau công kích anh ta từ thể xác đến tinh thần.
Chử Duật bật cười, hỏi: "Cậu lấy sách ở đâu?"
"Sao? Không cho đọc à?"
"Cậu muốn đọc à?"
"Không thì tôi lấy làm gì?"
"Tôi mua cho cậu quyển khác."
"......"
Trần Ngạn Tri câm nín thỏa hiệp, chỉ tay về phía cái tủ gần ban công, thành thật khai báo: "Kia kìa, trên cái kệ đằng kia."
Thấy Chử Duật đi về phía đó, Trần Ngạn Tri cũng đi theo, vừa đi vừa hỏi: "Dạo này bận lắm hả?"
Chử Duật gật đầu.
"Cậu còn nhớ lúc tôi mới về nước đã nói gì với cậu không?" Trần Ngạn Tri suy nghĩ một lát, cuối cùng vẫn đi thẳng vào mục đích chính của chuyến đi này.
Động tác cất sách của Chử Duật khựng lại, rồi vừa thản nhiên đặt sách vào chỗ cũ vừa trả lời: "Nhớ."
"Thế giờ cậu nghĩ sao?" Trần Ngạn Tri không nhịn được mà hỏi tiếp.
Chử Duật nói: "Giờ vẫn chưa cần."
Câu trả lời lần này đã khác với lần trước.
Lần trước, ý của Chử Duật là tập đoàn nhà họ Chử tạm thời chưa có ý định mở rộng hợp tác, nhưng Trần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngay-nao-cung-tim-cach-that-nghiep/4701388/chuong-105.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.