Trì Tích Đình chỉ hỏi một câu rồi thôi, để mặc cho Chử Duật tự hiểu ẩn ý trong đó.
Chử Duật cúi đầu nhìn Trì Tích Đình, lòng bàn tay hắn ôm trọn gáy anh, những sợi tóc mềm mại như cành liễu non xuyên qua từng kẽ tay.
"Em chuẩn bị xong rồi à?" Chử Duật hỏi.
Trì Tích Đình chớp mắt giả ngu: "Chuẩn bị gì cơ?"
"Em đoán xem?"
"Ồ——" Trì Tích Đình dài giọng, "Cái đó phải chuẩn bị thế nào nhỉ? Hay là thầy Chử dạy em đi?"
Một khi đã muốn cười thì khóe môi chẳng thể kìm xuống được.
Chử Duật không nhịn được mà cười thành tiếng, cũng phối hợp kéo dài giọng hỏi lại: "Giờ học luôn à?"
Trì Tích Đình bị vẻ đẹp trai ở cự ly gần của Chử Duật làm cho mê mẩn, thậm chí còn quên cả trả lời, ngơ ngác nhìn Chử Duật một lúc lâu rồi mới nghiêm túc cho ý kiến: "Ăn cơm trước đi ạ. Em nghĩ là sẽ hơi tiêu hao thể lực đấy."
Chử Duật còn chưa kịp tiếp lời thì Trì Tích Đình lại cụp mắt suy tư gì đó, rồi mới nói tiếp: "Nhưng mà chủ yếu là tốn sức của anh thôi đúng không? Anh..."
Trì Tích Đình cúi đầu nhìn cơ bụng của Chử Duật, đưa tay sờ hai cái rồi trợn mắt chấn động.
"Thật ra em vẫn luôn tò mò...." Vẻ mặt Trì Tích Đình rất phán xét, "Mấy ông sếp các anh bận rộn như vậy mà sao lại có thời gian để tập luyện nhỉ?"
Vị lãnh đạo siêu gia trưởng ở kiếp trước của Trì Tích Đình thì béo như lợn, ngày nào cũng vác cái bụng ếch đi khắp nơi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngay-nao-cung-tim-cach-that-nghiep/4701387/chuong-104.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.