Trì Tích Đình ngày thường đi làm không tài nào dậy nổi, nhưng để không bị mất chuyên cần và trừ lương thì có quên ngủ cũng không bao giờ quên đặt báo thức.
Lần này cũng vậy.
Dù cho hôm trước uống rượu say đến mức đặt lưng là ngủ, ngày hôm sau Trì Tích Đình vẫn bị tiếng chuông báo thức làm cho giật mình ngồi bật dậy, theo phản xạ định đứng lên đi vệ sinh cá nhân.
Mãi đến khi chân sắp chạm xuống sàn, Trì Tích Đình mới muộn màng nhận ra rằng hôm nay mình có thể không đi làm.
Tuyệt vời.
Trì Tích Đình lại thư thả đặt lưng nằm xuống, đôi mắt vốn đã không mở được tí nào ngay lập tức nhắm nghiền, đầu óc trống rỗng, ngoài việc muốn nhắm mắt đi vào giấc mộng thì không còn chứa nổi chút thông tin nào.
Cứ thế ngủ một mạch hết cả buổi sáng.
Gần 1 giờ chiều Trì Tích Đình mới miễn cưỡng mở mắt, ngẩn người nhìn trần nhà một lúc lâu rồi mới từ từ ngồi dậy.
Liếc nhìn thời gian, Trì Tích Đình bĩu môi một cái rồi đặt điện thoại xuống nhìn sang bên cạnh, sau khi ngủ đã đời thì đầu óc cũng dần tỉnh táo trở lại, lúc này mới để ý đến môi trường xung quanh mình.
Trì Tích Đình ngơ ngác thu tầm mắt lại, mặt mày đờ đẫn nhìn đăm đăm về phía trước, vắt óc suy tư một hồi lâu cũng không tài nào nhớ ra tối qua đã xảy ra chuyện gì.
Mất trí nhớ hoàn toàn.
Anh say rượu, rồi lên xe với Chử Duật...
Sau đó được hắn đưa về nhà?
Trì Tích Đình gãi gãi cằm,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngay-nao-cung-tim-cach-that-nghiep/4701345/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.