Tin nhắn của Trì Tích Đình vừa xuất hiện, cả nhóm chat như chết lặng.
Lý Hân và La Tĩnh đều sững người, mất mấy giây mới hoàn hồn rồi cắm cúi đọc lại nội dung tin nhắn. Càng đọc càng thấy...
Ờ...
Cũng đúng ha.
Đúng là không biết thật.
Thậm chí còn không biết rằng một dự án cần chuẩn bị nhiều thứ đến thế.
Thầy cô đã dạy bao giờ đâu.
Cả nhóm đều ngu ngơ, não ngừng hoạt động, chẳng ai buồn thắc mắc vì sao Trì Tích Đình lại biết nhiều như vậy. Theo lý mà nói, ngay cả bọn họ còn không rõ thì làm sao một sinh viên xuất thân từ trường đại học bình thường như Trì Tích Đình lại có thể biết được?
Ngón tay của Ngô Mộc Lương run rẩy, đầu óc trống rỗng trong giây lát, sau đó mặt mới bắt đầu đỏ bừng lên, cảm giác nhục nhã và xấu hổ xông hẳn vào não.
Trì Tích Đình nói đúng.
Mình không biết mấy thứ đó thật, cũng chưa từng nghĩ đến.
Dù không muốn thừa nhận nhưng lời của Thẩm Chi Triết nói rất chuẩn, sau khi bước chân vào công ty thì bằng cấp chỉ còn là chuyện quá khứ. Lúc mới vào làm người ta có thể còn tán thưởng học trường này trường kia, nhưng càng về sau thì chỉ có năng lực làm việc mới giúp ta trụ lại sau cùng.
Nước rút mới biết ai không mặc quần.
Vứt cái bằng đi thì cậu ta còn thua kém rất nhiều người.
Huống hồ đây lại là tập đoàn nhà họ Chử, ba bước gặp một người học 211, mười bước gặp một người học 985, bằng cấp của cậu ta chẳng là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngay-nao-cung-tim-cach-that-nghiep/4701339/chuong-56.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.