TrướcSau Trần Ngạn Tri vừa nói xong đã thấy hối hận. Giờ không phải lúc để anh ta giở trò lanh miệng, Trần Ngạn Tri cẩn thận liếc nhìn sắc mặt Chử Duật, thấy hắn vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng thì càng sốt ruột hơn, lén lút nháy mắt cầu cứu Trì Tích Đình. Trì Tích Đình nhận được tín hiệu cầu cứu của Trần Ngạn Tri: "...Cậu ấy là em trai tôi" Trần Ngạn Tri thở phào một tiếng nhẹ nhõm, vươn tay vỗ vai Chử Duật trấn an: "Không sao, không sao, là em trai thôi, đừng căng thẳng" Chử Duật liếc nhìn Trần Ngạn Tri, đôi mắt sau lớp kính tỏ ra rất không vui. Trần Ngạn Tri ngoan ngoãn rụt tay lại, gãi gãi ót rồi nói: "Vậy mọi người cứ tự nhiên nhé? Tôi xin phép rút lui đây" Chử Duật không thèm để ý đến anh ta, chỉ cúi xuống nhìn Trì Tích Đình, rồi lại từ từ ngước mắt nhìn Trì Hòa Viên cách đó không xa. Trần Ngạn Tri biết là Chử Duật đã ngầm đồng ý, ngoan ngoãn rút điện thoại ra gọi xe, ánh mắt vẫn thỉnh thoảng liếc về phía Trì Tích Đình, sợ bỏ lỡ cảnh hấp dẫn. Trì Tích Đình lại là người bình tĩnh nhất trong ba người. Một bên là sếp của mình, một bên là em trai mình, chẳng có gì phải giải thích. Thấy sắc mặt Trì Hòa Viên ngày càng khó chịu, Trì Tích Đình bình tĩnh bắt đầu giải quyết vấn đề từng bước một. "Tổng giám đốc Chử," Trì Tích Đình quay đầu nói với Chử Duật: "Vừa khéo lại gặp em trai tôi đây, lát nữa không cần phiền anh đưa tôi về nhà nữa, nhân tiện nhờ em trai tôi sắp xếp đóng gói đồ đạc luôn" Trì Tích Đình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngay-nao-cung-tim-cach-that-nghiep/4701338/chuong-55.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.