TrướcSau Thật ra Trì Tích Đình từ lâu đã không còn nghĩ đến chuyện được trở thành nhân viên chính thức nữa rồi.Lần gần nhất anh nhớ đến cái gọi là 'chuyển chính thức' là khi Phó Ninh hỏi về công việc hiện tại, lúc ấy anh mới phân tâm mà nghĩ đến vấn đề này một chút.Nhìn chung thì thái độ của Trì Tích Đình với công việc vẫn không có nhiều thay đổi, chưa từng đặt quá nhiều kỳ vọng hay cảm xúc vào đó, công việc đối với anh đơn giản chỉ là một phương tiện để kiếm sống.Muốn kiếm sống thì trước hết phải sống cái đã.Đời trước, Trì Tích Đình thỉnh thoảng đọc được vài tin tức về nhân viên đột tử khi đang làm việc, đọc xong cũng chỉ thương cảm một chút, chưa từng nghĩ rằng có một ngày mình cũng sẽ trở thành một trong số họ.Anh rất may mắn khi có được cơ hội sống lại một lần nữa.Bởi vậy nên tiêu chí khi lựa chọn công việc của Trì Tích Đình cũng thay đổi hoàn toàn, chỉ cần đừng ảnh hưởng đến tính mạng và đời sống sinh hoạt của anh là được.Nghe có vẻ vừa châm biếm vừa buồn cười, nhưng hiện thực lại đúng là như vậy. Cường độ làm việc trong xã hội bây giờ gần như là thách thức giới hạn chịu đựng của con người, 996 hay 007 đã trở thành trạng thái mặc định của mọi công ty, lại còn được mỹ miều gọi tên là 'chế độ làm việc linh hoạt'. Linh hoạt kiểu gì mà làm đến tận 11, 12 giờ đêm cơ chứ.Cầm mức lương chỉ đủ sống mà phải làm việc như trâu như ngựa, mỗi ngày phải tự bỏ tiền
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngay-nao-cung-tim-cach-that-nghiep/4701329/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.