Trì Tích Đình thực ra cũng không có khuyết điểm gì lớn, nhưng lại có cả đống tật xấu lặt vặt.
Ví dụ như hay trì hoãn, lười biếng, thường xuyên thức khuya.
Dù sao cũng đều là mấy cái thói quen phổ biến ở giới trẻ hiện nay, không vấn đề gì.
Còn những tật như hay do dự, suy nghĩ quá nhiều trong môi trường làm việc thì lại là chuyện khác, Trì Tích Đình tuyệt đối không đưa vào đời sống cá nhân.
Anh không thích nghĩ ngợi linh tinh, đã làm việc lâu năm rồi nên chỉ muốn tập trung vào hiệu suất và kết quả. Rất nhiều chuyện nếu cứ đắn đo tính toán quá nhiều thì sẽ bỏ lỡ thời điểm tốt, một cơ hội tuyệt vời cứ thế vụt mất trong gang tấc.
Thế nhưng khi nhìn kỹ tin nhắn Chử Duật gửi đến, hiếm khi Trì Tích Đình lại do dự lâu đến vậy.
Ờm...
Hỏi mình muốn ăn gì sao?
Trì Tích Đình bối rối cắn c*n m** d***, ánh mắt lướt qua một lượt lịch sử trò chuyện giữa hai người.
Cũng dễ hiểu mà nhỉ.
Mình vừa mới nói muốn ăn món Chử Duật nấu, thì ngay sau đó Chử Duật hỏi mình muốn ăn gì.
Xét theo lối suy luận thông thường của một người bình thường thì...
Ai cũng có thể hiểu được ý của Chử Duật.
Nhưng vướng mắc nằm ở chỗ thân phận của hai người.
Xét trên góc độ nào đi chăng nữa, Trì Tích Đình cũng không thể tưởng tượng nổi một lãnh đạo cấp cao của tập đoàn lớn sẽ bỏ dở công việc chỉ để về nhà nấu một bữa cơm cho mình.
Nghĩ cũng không dám nghĩ chứ đừng nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngay-nao-cung-tim-cach-that-nghiep/4701326/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.