“Chân em còn đau không, vết thương trên tay đã tốt lên chưa?” Lam Diệu Dương cũng lôi kéo cô kiểm tra trên dưới.
Lưu Tống thật sự nhịn không được, cắt ngang bọn họ: “Hai người tách ra không bao lâu, không cần khoa trương như vậy. Nơi này không phải phim trường ngôn tình, có việc chính thì mau nói, nếu không tôi phải kết thúc cuộc gặp này của hai người rồi.”
Trâu Uý cũng khuyên: “Tranh thủ thời gian. Bên Âu Dương vẫn chờ tin tức a.”
“Được, được.” Lam Diệu Dương gặp Nghê Lam, thái độ tốt hơn nhiều. “Chúng ta ngồi xuống nói.”
“Đúng, nhưng khoá máy, cần nhập mật khẩu. Không phải vân tay mà là mật khẩu.”
Lam Diệu Dương hiện tại cực kỳ tự giác xem mình là một thành viên của tổ phá án, anh phát biểu ý kiến: “Không còn nội dung gì vậy khẳng định không phải do nội gián kia làm, nếu ôm ý nghĩ không muốn liên lạc nữa ông ta không bằng rõ ràng tắt máy vứt di động đi. Lao lực cất giấu trong toilet, ông ta khẳng định muốn tiếp tục liên lạc.”
Anh nhanh chóng nhân cơ hội này nói: “Lam Lam, anh nhất định đổi Thuỵ Thuẫn, nếu không thì công ty và khách sạn nhà anh đều nằm dưới mí mắt Tần Viễn, quá ghê tởm rồi. Anh muốn nhanh chóng thuê một giám sát viên máy tính tới thực hiện đánh giá thiết bị an ninh và camera giám sát, bảo trì trong tương lai, bên săn đầu người tìm được vài người nhìn cũng được, anh chọn hai người, Trần Thế Kiệt, Chu Lập Bằng, nghe nói rất có tiếng trong giới. Anh đàm phán với bọn họ nhưng anh không hiểu lắm về kỹ thuật, không dám quyết định. Anh muốn chờ em ra giúp anh chọn một người.”
“Tiền lương cao không? Nếu không anh mời em đi, em khẳng định mạnh hơn bọn họ, em còn đáng tin cậy hơn bọn họ. Em có thể vừa làm nghệ sỹ vừa giúp anh quản lý hệ thống an ninh này……”
“Hai người các người.” Lưu Tống nhịn không được, kéo chủ đề về lại: “Âu Dương Duệ đi bắt La Văn Tĩnh rồi, trước tiên có thể nói chuyện này chứ?”
“La Văn Tĩnh?”
Lam Diệu Dương nhanh chóng thuật lại chuyện Lý Mộc tra được, sau đó nói: “Âu Dương Duệ hiện tại đi bắt La Văn Tĩnh, có tội hay không có tội trước bảo vệ cô ta đã. Dù sao hiện tại bên Tần Viễn kia có chút điên, huỷ chứng cứ khắp nơi.”
“Ngày đó em lên lầu?” Nghê Lam hỏi.
“Đúng vậy.” Lam Diệu Dương nhìn Nghê Lam, cố gắng không quay đầu quan sát biểu cảm của Lưu Tống.
Cô đang tính toán điều gì? Cô nghe hiểu ‘Trần Thế Kiệt’ phải không? Cô có muốn khôi phục trí nhớ hay không?
Nghê Lam rơi vào im lặng, những người khác cũng không nói chuyện. Trong phòng thẩm vấn cực kỳ an tĩnh.
Lưu Tống cũng không biết bản thân đang chờ cái gì.
Đột nhiên, Nghê Lam nói: “Tôi nhớ ra rồi.”
Mọi người chấn động. Lưu Tống quả thực muốn chửi thầm trong lòng, con bà nó, vừa gặp Lam Diệu Dương liền nhớ ra? Thiệt hay giả? Muốn hay không cũng tạm giam Lam Diệu Dương với cô để nhớ ra nhiều việc hơn?
“Thẻ nhớ tôi giết người kia là giả. Tài liệu tôi lưu trong thẻ nhớ là danh sách thu chi.”
Lam Diệu Dương bên này lại hỏi: “La Văn Tĩnh ở bên trong đóng vai trò gì?”
“Tụi em còn chưa tra ra vấn đề của La Văn Tĩnh. Không thể nói cô ta không có vấn đề nhưng còn chưa tra ra. Chính là thường hay nói chưa có chứng cứ.”
Lưu Tống: “! ! !” Tiêu chuẩn lựa chọn mục tiêu nhất thời bị vứt ra sau đầu: “Vậy cô ở Phong Phạm tra hồi lâu tra người nào? Không phải đã tải danh sách xuống sao?”
“Gia nhập Phong Phạm là vì La Văn Tĩnh, sau đó phát hiện thu chi của Phong Phạm có vấn đề, sau đó nữa lại phát hiện địa chỉ IP của Phong Phạm trên dark web. Nhưng những điều này cũng không thể chứng minh là La Văn Tĩnh. Bởi vì công ty lên mạng dùng IP tổng, phân phối đến từng máy tính là IP con, IP con này đều phân phối ngẫu nhiên. Hơn nữa chương trình phản truy tung loại này tương tự như trình duyệt Tor, muốn tra cụ thể là vị trí nào gửi số liệu ra trừ phi kiểm tra chương trình ở từng máy, hơn nữa tất cả mọi người cũng sử dụng smartphone, cũng có thể thao tác trên smartphone, tăng độ khó cho việc điều tra.”
Lam Diệu Dương không lên tiếng, anh cảm thấy anh cơ bản có thể nghe hiểu, chính là gần như hiểu ý, vẫn là đừng chen lời.
Lưu Tống cũng không nói, ông cảm thấy loại thời điểm này có phải hay không nên gọi một kỹ thuật viên vào cùng nói chuyện.
Nghê Lam nói tiếp: “Hỏng bét chính là mỗi máy tính đều có chương trình, hơn nữa chạy ẩn. Người bình thường chỉ dùng máy tính làm việc sẽ không phát hiện. Cho nên muốn xác nhận là ai, tôi phải vào chương trình của từng máy kiểm tra lịch sử duyệt web và đăng nhập, hoặc là kiểm tra di động của từng người.”
“Được rồi, chờ một chút.” Lưu Tống cắt ngang cô, ông lấy máy bộ đàm trên tường bảo anh cảnh sát bên ngoài gọi một kỹ thuật viên tới.
Kỹ thuật viên rất nhanh đi đến. “Tiểu Tống, cậu cũng nghe đi.” Lưu Tống nói.
Tống Dương bị ánh mắt Nghê Lam đảo qua có chút khẩn trương, tính lật lại mối thù động trời huỷ máy tính lần trước ư? Hơn nữa anh trước sau nghĩ không ra vì sao mật khẩu lại bị sai.
Lưu Tống nói với Nghê Lam. “Cô nói cô làm thế nào tìm ra danh sách kia đi.”
“Tôi truy tung đến một cái ID, Maria. Nhưng tôi không biết người phía sau ID này là ai. Trên mạng, một người có thể có vài cái ID, cũng có khả năng vài người dùng chung một ID, cũng có khả năng là dùng địa chỉ khác nhau để đăng nhập. Cho nên Maria có khả năng là La Văn Tĩnh, cũng có thể là Tần Viễn, cũng có khả năng là người khác. Cũng có thể là tôi.”
Trâu Uý nói: “Cô dùng quyền hạn của Maria tải danh sách kia xuống?”
“Vậy vì sao em lên lầu hai?” Lam Diệu Dương hỏi.
“Nơi đó yên tĩnh. Ngày đó lầu hai không có ai, là cơ hội tốt. Em mượn văn phòng Đỗ Lợi Quần. Nhưng em cũng chỉ kịp tải xuống danh sách kia. Có danh sách chúng ta có thể truy tra người bọn họ thuê, còn có thể truy tra mục tiêu của bọn họ.”
“Lúc cô tham gia tiệc tối khi đó bọn chúng phát hiện rồi hả?” Trâu Uý hỏi.
“Ừ.”
“Cô làm sao biết bọn họ phát hiện rồi? Cô nhận ra Triển Huy sao?”
“Sau khi tôi tải danh sách xuống vẫn chưa kịp backup dữ liệu, bị người lôi đi trang điểm, nói chuyện, làm việc khác. Mãi đến khi tới khách sạn, tôi dùng di động tải số liệu trên danh sách lên server. Sau đó không bao lâu, di động của tôi nhận được tin nhắn, có người xâm nhập server, số liệu bị xoá rồi.
Trong tay tôi không có máy tính, thẻ nhớ trong di động là cái duy nhất. Tôi dùng di động truyền số liệu, bọn họ có thể tìm được server số liệu, có thể truy tung được IP đăng lên, cho nên tôi biết bọn họ biết là ai làm, bọn họ sắp tìm tới tôi rồi.
Tôi lưu một phần danh sách trong điện thoại, sau đó lại tìm chỗ giấu thẻ nhớ đi. Tôi gửi ám hiệu cho Quan Phàn, nói cho cô ấy biết chỗ giấu. Nếu tôi xảy ra chuyện ngoài ý muốn không cách nào gặp cô ấy, cô ấy còn có thể đến lấy chứng cứ.”
Trong phòng thẩm vấn tĩnh lặng không tiếng động.
Lam Diệu Dương quả thật đổ mồ hôi đầm đìa. Anh có thể tưởng tượng lúc đó nguy hiểm cùng cấp bách cỡ nào. Anh nhớ lại lúc đó Nghê Lam xông vào phòng anh, biểu tình nói muốn mượn toilet của anh, thời điểm kia thật sự một chút cũng không nhìn ra cô đang rơi vào trong tình cảnh như vậy.
Trâu Uý thở dài một hơi: “Số liệu trên server bị xoá, di động của cô bị nổ tung, thẻ nhớ bị lấy đi rồi…” Cho nên hoàn toàn không có danh sách sao?
“Danh sách không có nhưng tôi nhớ rõ một vài cái tên.” Nghê Lam nói.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]