Chương trước
Chương sau
“Tôi muốn gặp Nghê Lam.” Lam Diệu Dương nhắc nhở bọn họ.

Lưu Tống nhìn thoáng qua Âu Dương Duệ, Âu Dương Duệ khẽ gật đầu: “Để cho anh ta gặp đi.”

Được, dù sao bắt La Văn Tĩnh cũng không cần nhiều người như vậy.


“Lão Tăng cậu giám sát nơi này, Âu Dương, cậu quen thuộc với La Văn Tĩnh, cậu dẫn người đi. Lam Diệu Dương, tôi dẫn cậu đi gặp Nghê Lam.” Lưu Tống rất nhanh ra chỉ thị.

Lam Diệu Dương không nói lời nào, anh hiểu rõ ý tứ Lưu Tống, ông cố ý muốn tách Âu Dương Duệ ra.

Mọi người nhanh chóng hành động.

Lam Diệu Dương lên xe Lưu Tống, Trâu Uý đi theo, nói là Viên cục dặn dò, có nữ cảnh sát quen biết Nghê Lam sẽ dễ nói chuyện hơn một chút.

Lưu Tống dẫn Lam Diệu Dương chạy về phía tỉnh, trên đường cảnh cáo trước với Lam Diệu Dương: “Gặp mặt thì được nhưng cậu không phải luật sư, quá trình gặp mặt của hai người chúng tôi sẽ giám sát, cũng sẽ ghi hình.”

Lam Diệu Dương ừ một tiếng, anh có chuẩn bị tâm lý, dù sao có thể gặp Nghê Lam là được.

“Hy vọng cuộc gặp mặt của hai người có thể hỗ trợ chúng tôi phá án.” Lưu Tống lại nói.

Lam Diệu Dương nói: “Không phải người thân gặp mặt sao?”

“Hy vọng người thân gặp mặt có thể trợ giúp chúng tôi phá án.” Lưu Tống lại nói.


Lam Diệu Dương nhếch miệng: “Các ông đối tốt với Nghê Lam một chút đương nhiên sẽ có trợ giúp.”

Lưu Tống tức giận: “Không ai bạc đãi cô ta. Cảnh sát chúng tôi đều dùng chứng cứ để nói chuyện, có quy trình phá án. Quy củ chúng tôi phải tuân thủ nhiều hơn các cậu nhiều lắm.”

Lam Diệu Dương cũng tức giận: “Đây không phải là nên sao?”

Lưu Tống không nói lời nào. Không nghe nói tính tình Âu Dương Duệ tốt a, có thể hợp tác lâu như vậy với hai người này cũng lợi hại rồi.

Lúc gần tới tỉnh, Lưu Tống gọi điện thoại, bảo dẫn Nghê Lam tới phòng thẩm vấn chờ. Lam Diệu Dương bắt đầu nhảy nhót trong lòng, không biết Nghê Lam có khoẻ không, cô khẳng định cũng rất nhớ anh.

Đến tỉnh, Lưu Tống và Lam Diệu Dương cùng xuống xe. Lưu Tống nhấc chân liền đi, Lam Diệu Dương lại chạy qua phía bên kia, đó là xe Trần Châu vẫn đi theo bọn họ. Lam Diệu Dương chạy tới chỗ xe mình, Trần Châu hiểu ý mở cốp xe ra, Lam Diệu Dương cầm cái túi du lịch loại nhỏ đi theo Lưu Tống vào trong.

Một đám người qua kiểm tra an ninh đi vào.

Lưu Tống nhắc nhở Lam Diệu Dương: “Chỉ có thể gặp mặt, không thể tặng đồ cho cô ấy. Tất cả đồ đạc của cô ấy đều phải xin lập hồ sơ kiểm tra.”

“Không phải cho cô ấy.” Lam Diệu Dương đơn giản trả lời một câu. Đợi khi vào toilet, Lam Diệu Dương mang theo túi vào, một lát sau đi ra, anh đổi bộ quần áo mới, tóc chỉnh tề, sắc mặt cũng tốt hơn nhiều. Lưu Tống vô cùng hoài nghi anh rửa mặt lau sương sương.


Đây là đến coi mắt ở phòng thẩm vấn sao? Lưu Tống quả thực muốn trợn trắng mắt.

“Tôi chuẩn bị xong rồi.” Lam Diệu Dương đưa túi đồ cũ cho Trần Châu, nói với Lưu Tống.

Lưu Tống không nói gì, dẫn theo Lam Diệu Dương tới phòng thẩm vấn. Bên ngoài phòng thẩm vấn có một anh cảnh sát, anh cầm túi bảo Lam Diệu Dương bỏ vật phẩm tuỳ thân vào.

Lam Diệu Dương bỏ ví tiền, điện thoại, toàn bộ vào, anh cảnh sát kia nhắc nhở anh: “Còn có đồng hồ, phiền anh rồi.”

Lam Diệu Dương tháo đồng hồ xuống, trên người anh quả thực không còn đồ gì. Anh cảnh sát kiểm tra một chút, khẽ gật đầu: “Đi được rồi.”

Trong phòng thẩm vấn, Nghê Lam đang nhàm chán tựa vào ghế chờ. Bỗng nhiên cửa mở ra, Lam Diệu Dương đi vào. Đôi mắt Nghê Lam sáng lên, reo hò một tiếng nhảy dựng lên, chạy tới chỗ Lam Diệu Dương.

“Lam đáng yêu!”

Lam Diệu Dương vòng tay ôm chặt cô.

“Để em nhìn anh xem.”

“Em có khoẻ không?”

Hai người cùng lên tiếng.

Nghê Lam ôm mặt Lam Diệu Dương nhìn xung quanh một chút: “Không có gầy, vẫn rất đẹp trai.”

“Chân em còn đau không, vết thương trên tay đã tốt lên chưa?” Lam Diệu Dương cũng lôi kéo cô kiểm tra trên dưới.

Lưu Tống thật sự nhịn không được, cắt ngang bọn họ: “Hai người tách ra không bao lâu, không cần khoa trương như vậy. Nơi này không phải phim trường ngôn tình, có việc chính thì mau nói, nếu không tôi phải kết thúc cuộc gặp này của hai người rồi.”

Trâu Uý cũng khuyên: “Tranh thủ thời gian. Bên Âu Dương vẫn chờ tin tức a.”

“Được, được.” Lam Diệu Dương gặp Nghê Lam, thái độ tốt hơn nhiều. “Chúng ta ngồi xuống nói.”

“Chờ tin tức gì?” Nghê Lam ngồi lại vị trí của cô, hỏi.


Trâu Uý nói với cô tình huống vụ án điều tra hai ngày nay. Bọn họ tìm được điện thoại nội gián Liêu Tân dùng nhưng không dám động. Hôm nay lại bắt được nội gián còn lại ở cục, là chủ nhiệm trung tâm phân tích vật chứng Quách Tuấn. Bắt được xong lập tức hành động, mở di động nội gián của Quách Tuấn ra ngay tại cục, muốn dùng ID của Quách Tuấn để đăng nhập liên lạc, truy tung vị trí đối phương, kết quả bên trong đã sớm trống rỗng, điện thoại còn bị huỷ.

“Hẳn là bọn họ biết sau khi chúng ta tìm được di động của Liêu Tân đã làm tốt công tác chuẩn bị tiêu huỷ toàn bộ chứng cứ.” Lưu Tống nói.

“Quách Tuấn biểu hiện kích động, chắc chắn trong lúc liên lạc đã khiến ông ta cảm thấy bị uy hiếp rồi.” Trâu Uý nói.

“Lúc các người tìm được di động nó ở trạng thái khởi động?” Nghê Lam hỏi.

“Đúng, nhưng khoá máy, cần nhập mật khẩu. Không phải vân tay mà là mật khẩu.”

Lam Diệu Dương hiện tại cực kỳ tự giác xem mình là một thành viên của tổ phá án, anh phát biểu ý kiến: “Không còn nội dung gì vậy khẳng định không phải do nội gián kia làm, nếu ôm ý nghĩ không muốn liên lạc nữa ông ta không bằng rõ ràng tắt máy vứt di động đi. Lao lực cất giấu trong toilet, ông ta khẳng định muốn tiếp tục liên lạc.”

Nghê Lam thở dài: “Đối phương hoàn toàn có thể trực tiếp phá hư điện thoại lại chờ kỹ thuật viên của các người giải mật khẩu đăng nhập vào, sau đó mới động thủ. Hắn muốn cho các người trơ mắt nhìn vật chứng biến mất.”

Lưu Tống: “…”

“Là khiêu khích.” Trâu Uý nói.

Tim Lam Diệu Dương đập mạnh: “Tần Viễn.”

Anh nhanh chóng nhân cơ hội này nói: “Lam Lam, anh nhất định đổi Thuỵ Thuẫn, nếu không thì công ty và khách sạn nhà anh đều nằm dưới mí mắt Tần Viễn, quá ghê tởm rồi. Anh muốn nhanh chóng thuê một giám sát viên máy tính tới thực hiện đánh giá thiết bị an ninh và camera giám sát, bảo trì trong tương lai, bên săn đầu người tìm được vài người nhìn cũng được, anh chọn hai người, Trần Thế Kiệt, Chu Lập Bằng, nghe nói rất có tiếng trong giới. Anh đàm phán với bọn họ nhưng anh không hiểu lắm về kỹ thuật, không dám quyết định. Anh muốn chờ em ra giúp anh chọn một người.”

“Tiền lương cao không? Nếu không anh mời em đi, em khẳng định mạnh hơn bọn họ, em còn đáng tin cậy hơn bọn họ. Em có thể vừa làm nghệ sỹ vừa giúp anh quản lý hệ thống an ninh này……”

“Hai người các người.” Lưu Tống nhịn không được, kéo chủ đề về lại: “Âu Dương Duệ đi bắt La Văn Tĩnh rồi, trước tiên có thể nói chuyện này chứ?”

“La Văn Tĩnh?”

Lam Diệu Dương nhanh chóng thuật lại chuyện Lý Mộc tra được, sau đó nói: “Âu Dương Duệ hiện tại đi bắt La Văn Tĩnh, có tội hay không có tội trước bảo vệ cô ta đã. Dù sao hiện tại bên Tần Viễn kia có chút điên, huỷ chứng cứ khắp nơi.”

“Ngày đó em lên lầu?” Nghê Lam hỏi.

“Đúng vậy.” Lam Diệu Dương nhìn Nghê Lam, cố gắng không quay đầu quan sát biểu cảm của Lưu Tống.

Cô đang tính toán điều gì? Cô nghe hiểu ‘Trần Thế Kiệt’ phải không? Cô có muốn khôi phục trí nhớ hay không?

Nghê Lam rơi vào im lặng, những người khác cũng không nói chuyện. Trong phòng thẩm vấn cực kỳ an tĩnh.

Lưu Tống cũng không biết bản thân đang chờ cái gì.

Đột nhiên, Nghê Lam nói: “Tôi nhớ ra rồi.”

Mọi người chấn động. Lưu Tống quả thực muốn chửi thầm trong lòng, con bà nó, vừa gặp Lam Diệu Dương liền nhớ ra? Thiệt hay giả? Muốn hay không cũng tạm giam Lam Diệu Dương với cô để nhớ ra nhiều việc hơn?

“Thẻ nhớ tôi giết người kia là giả. Tài liệu tôi lưu trong thẻ nhớ là danh sách thu chi.”

Lưu Tống: “! ! !”

Trâu Uý vội vàng hỏi: “Danh sách thu chi thuê ám sát?”

“Không chỉ có thuê ám sát, còn có mục tiêu.”

Lưu Tống ngẩn người: “Thuê giám sát là chi tiền, vậy mục tiêu… thu thế nào? Mục tiêu bọn họ muốn giết trả tiền cho bọn họ?”

Trâu Uý hiểu rõ: “Những hội viên VIP kia.”

Nghê Lam khẽ gật đầu: “Những VIP này tiêu tiền mua Sơn Lâm phục vụ, chẳng hạn như những người mà Vương quốc mị lực tuyển chọn này chính là mục tiêu của bọn họ.”

Đầu óc Lưu Tống nhanh chóng lưu chuyển: “Tiêu chuẩn lựa chọn mục tiêu là gì?” Ngày đó Âu Dương Duệ nói gì đó, anh đối với chọn lựa giết người của Tần Viễn cảm thấy hứng thú.

Lam Diệu Dương bên này lại hỏi: “La Văn Tĩnh ở bên trong đóng vai trò gì?”

“Tụi em còn chưa tra ra vấn đề của La Văn Tĩnh. Không thể nói cô ta không có vấn đề nhưng còn chưa tra ra. Chính là thường hay nói chưa có chứng cứ.”

Lưu Tống: “! ! !” Tiêu chuẩn lựa chọn mục tiêu nhất thời bị vứt ra sau đầu: “Vậy cô ở Phong Phạm tra hồi lâu tra người nào? Không phải đã tải danh sách xuống sao?”

“Gia nhập Phong Phạm là vì La Văn Tĩnh, sau đó phát hiện thu chi của Phong Phạm có vấn đề, sau đó nữa lại phát hiện địa chỉ IP của Phong Phạm trên dark web. Nhưng những điều này cũng không thể chứng minh là La Văn Tĩnh. Bởi vì công ty lên mạng dùng IP tổng, phân phối đến từng máy tính là IP con, IP con này đều phân phối ngẫu nhiên. Hơn nữa chương trình phản truy tung loại này tương tự như trình duyệt Tor, muốn tra cụ thể là vị trí nào gửi số liệu ra trừ phi kiểm tra chương trình ở từng máy, hơn nữa tất cả mọi người cũng sử dụng smartphone, cũng có thể thao tác trên smartphone, tăng độ khó cho việc điều tra.”

Lam Diệu Dương không lên tiếng, anh cảm thấy anh cơ bản có thể nghe hiểu, chính là gần như hiểu ý, vẫn là đừng chen lời.

Lưu Tống cũng không nói, ông cảm thấy loại thời điểm này có phải hay không nên gọi một kỹ thuật viên vào cùng nói chuyện.

Nghê Lam nói tiếp: “Hỏng bét chính là mỗi máy tính đều có chương trình, hơn nữa chạy ẩn. Người bình thường chỉ dùng máy tính làm việc sẽ không phát hiện. Cho nên muốn xác nhận là ai, tôi phải vào chương trình của từng máy kiểm tra lịch sử duyệt web và đăng nhập, hoặc là kiểm tra di động của từng người.”

“Được rồi, chờ một chút.” Lưu Tống cắt ngang cô, ông lấy máy bộ đàm trên tường bảo anh cảnh sát bên ngoài gọi một kỹ thuật viên tới.

Kỹ thuật viên rất nhanh đi đến. “Tiểu Tống, cậu cũng nghe đi.” Lưu Tống nói.

Tống Dương bị ánh mắt Nghê Lam đảo qua có chút khẩn trương, tính lật lại mối thù động trời huỷ máy tính lần trước ư? Hơn nữa anh trước sau nghĩ không ra vì sao mật khẩu lại bị sai.

Lưu Tống nói với Nghê Lam. “Cô nói cô làm thế nào tìm ra danh sách kia đi.”

“Tôi truy tung đến một cái ID, Maria. Nhưng tôi không biết người phía sau ID này là ai. Trên mạng, một người có thể có vài cái ID, cũng có khả năng vài người dùng chung một ID, cũng có khả năng là dùng địa chỉ khác nhau để đăng nhập. Cho nên Maria có khả năng là La Văn Tĩnh, cũng có thể là Tần Viễn, cũng có khả năng là người khác. Cũng có thể là tôi.”

Trâu Uý nói: “Cô dùng quyền hạn của Maria tải danh sách kia xuống?”

“Đúng vậy.” Nghê Lam nói: “Quan Phàn đã từng vào Sơn Lâm, nhưng cô ấy bị chương trình máy chủ phát hiện là IP phi pháp, bị đá ra. Nói cách khác, chương trình nền tảng này có thể bẻ khoá trình duyệt, truy tung được IP thật của người đăng nhập, địa chỉ IP chưa được nó cấp phép sẽ bị phát hiện. Địa chỉ IP của Phong Phạm đã được cấp phép. Tôi dùng ID đã được cấp phép, dùng địa chỉ IP được cấp phép, thiết bị đầu cuối được cấp phép, phá giải mật khẩu, đăng nhập vào.”

“Vậy vì sao em lên lầu hai?” Lam Diệu Dương hỏi.

“Nơi đó yên tĩnh. Ngày đó lầu hai không có ai, là cơ hội tốt. Em mượn văn phòng Đỗ Lợi Quần. Nhưng em cũng chỉ kịp tải xuống danh sách kia. Có danh sách chúng ta có thể truy tra người bọn họ thuê, còn có thể truy tra mục tiêu của bọn họ.”

“Lúc cô tham gia tiệc tối khi đó bọn chúng phát hiện rồi hả?” Trâu Uý hỏi.

“Ừ.”

“Cô làm sao biết bọn họ phát hiện rồi? Cô nhận ra Triển Huy sao?”

“Sau khi tôi tải danh sách xuống vẫn chưa kịp backup dữ liệu, bị người lôi đi trang điểm, nói chuyện, làm việc khác. Mãi đến khi tới khách sạn, tôi dùng di động tải số liệu trên danh sách lên server. Sau đó không bao lâu, di động của tôi nhận được tin nhắn, có người xâm nhập server, số liệu bị xoá rồi.

Trong tay tôi không có máy tính, thẻ nhớ trong di động là cái duy nhất. Tôi dùng di động truyền số liệu, bọn họ có thể tìm được server số liệu, có thể truy tung được IP đăng lên, cho nên tôi biết bọn họ biết là ai làm, bọn họ sắp tìm tới tôi rồi.

Tôi lưu một phần danh sách trong điện thoại, sau đó lại tìm chỗ giấu thẻ nhớ đi. Tôi gửi ám hiệu cho Quan Phàn, nói cho cô ấy biết chỗ giấu. Nếu tôi xảy ra chuyện ngoài ý muốn không cách nào gặp cô ấy, cô ấy còn có thể đến lấy chứng cứ.”

Trong phòng thẩm vấn tĩnh lặng không tiếng động.

Lam Diệu Dương quả thật đổ mồ hôi đầm đìa. Anh có thể tưởng tượng lúc đó nguy hiểm cùng cấp bách cỡ nào. Anh nhớ lại lúc đó Nghê Lam xông vào phòng anh, biểu tình nói muốn mượn toilet của anh, thời điểm kia thật sự một chút cũng không nhìn ra cô đang rơi vào trong tình cảnh như vậy.

Trâu Uý thở dài một hơi: “Số liệu trên server bị xoá, di động của cô bị nổ tung, thẻ nhớ bị lấy đi rồi…” Cho nên hoàn toàn không có danh sách sao?

“Danh sách không có nhưng tôi nhớ rõ một vài cái tên.” Nghê Lam nói.

Mọi người nhìn về phía cô.

“Trong đó có một cái tên, là Khương Thành.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.