Âu Dương Duệ chạy vội ra ngoài, leo lên xe mình, rất nhanh chạy khỏi nơi này, chạy đến chỗ cách chỗ anh và Lam Diệu Dương dùng cơm không xa, anh gắn thẻ sim vào, một lần nữa mở máy, gọi cho Lưu Tống. Anh hỏi: “Chuyện nội gián thế nào rồi?”
Lưu Tống nói: “Tôi ở trong cục thành phố các cậu rồi, lão Tăng bọn họ ở chỗ này tra vân tay điện thoại kia nhưng trên đó sạch sẽ, một vân tay cũng không lưu lại. Cũng mở không ra, cần mật khẩu khởi động máy. Từ trong camera của cục tra ra hai người khả nghi, Quách Tuấn và Bành Hoa, tần suất hai người bọn họ đi vệ sinh và ra ngoài tương đối dài. Khoảng thời gian vừa lúc cậu từ sân bay rời đi. Hai người đều nói hôm nay bị tiêu chảy.”
Âu Dương Duệ gọi cho Liêu Đông. Liêu Đông nói đêm đó quả thật có người gọi qua hỏi về chuyện điện thoại của Liêu Tân. Ông kiểm tra lịch sử cuộc gọi: “Không sai, là dãy số trong cục các anh.” Dãy số này Liêu Đông quá rõ, lúc trước ông lo Liêu Tân không nguyện nhận điện thoại của mình, thường gọi vào dãy số riêng của cục.
Âu Dương Duệ hỏi đối phương cụ thể nói thế nào, sau đó anh báo cho Lưu Tống, bảo Lưu Tống sắp xếp Quách Tuấn và Bành Hoa thu âm lại đoạn tra hỏi theo lời Liêu Đông nói, anh muốn Liêu Đông nhận diện giọng nói.
“Nếu không phải ông ta tự mình gọi điện thì sao?”
“Vậy thì có sao, tâm lý chiến.”
Lưu Tống đã hiểu.
Một lát sau, Lưu Tống gọi điện cho Âu Dương Duệ: “Không cần nhận diện giọng nói, chính là Quách Tuấn. Bành Hoa một hơi đọc xong, đến Quách Tuấn sắc mặt ông ta liền thay đổi, nói chuyện còn nói lắp.”
Bonnie vẻ mặt không sao cả: “Cô ấy không phải vui vẻ sao? Còn có thể lên tiết mục khi dễ bạn nhỏ.”
Lam Diệu Dương: “..” Tuy là cấp trên của Nghê Lam nhưng không quan tâm Nghê Lam thế này thật sự làm cho người ta khó chịu. Lam Lam nhà anh thật sự là một cô nhóc đáng thương, cha không yêu cấp trên không đau lòng. Không sao, còn có anh.
Lam Diệu Dương lại hỏi: “Chuyện cho Nghê Lam thoát tội ông muốn sắp xếp cái gì trước, có cái gì có thể giúp ông sao?”
Lam Diệu Dương nói: “Là Nghê Lam quyết định trở về tham gia vụ án này, cô ấy quyết định trợ giúp Quan Phàn, là ý nguyện của cô ấy. Cô ấy truy tra Bird, đến Paris muốn cứu người, cô ấy muốn bắt Paul, cô ấy rất dũng cảm. Ông hiện tại mới xuất hiện chứng minh ông cũng không có tham dự, cũng không trợ giúp cô ấy. Ông lại dựa vào cái gì trước khi cô ấy làm xong chuyện này dẫn cô ấy đi. Cô ấy sẽ không đi.”
Bonnie xoay người nhìn Lam Diệu Dương.
“Thân ông trải qua trăm trận chiến, ghét làm anh hùng, đó là chuyện của ông. Nghê Lam có suy nghĩ của riêng cô ấy. Ông muốn ẩn cư nơi núi rừng rời khỏi giang hồ thì vì sao lại huấn luyện Nghê Lam, vì sao muốn dẫn cô ấy đi đến chỗ nguy hiểm như Somalia vậy. Ông có phải muốn nói có một số chuyện thân bất do kỷ, nhưng mắc mớ gì đến Nghê Lam. Cô ấy không hưởng thụ qua cuộc sống mà một cô gái trẻ nên có, cô ấy còn trẻ như vậy, chẳng lẽ tuổi già còn phải mai danh ẩn tích thay đổi thân phận sống khổ sở qua ngày? Đó không phải cuộc sống mà cô ấy muốn.”
Bonnie xoay người bước đi, Lam Diệu Dương trừng mắt nhìn cửa phòng, kìm nén một bụng tức, giọng điệu ‘thử xem xem’ kia của Alex giống như coi thường anh vậy. Lam Diệu Dương mạnh mẽ nhảy dựng lên, vung quả đấm về phía cửa: “Thử thì thử!”
Lam Diệu Dương nổi giận một hồi, mở di động lên xem, phát hiện vậy mà nhận được không ít tin nhắn. Có công việc, có Âu Dương Duệ, còn có Lý Mộc.
Lam Diệu Dương trước gọi cho Lý Mộc.
Lý Mộc nói: “Tôi đã hỏi rồi, ngày 9 tháng 9 đó Nghê Lam tới Phong Phạm sớm hai tiếng. Cô ấy trước bị La Văn Tĩnh gọi vào văn phòng quở trách một trận, về sau ở khu công cộng nhàm chán lướt điện thoại, sau đó cô ấy đi lên khu văn phòng trên lầu.”
Lam Diệu Dương đã đến Phong Phạm, anh biết trên lầu có văn phòng gì. Phòng làm việc Khương Thành chiếm hơn nửa không gian, sau đó là văn phòng Đỗ Lợi Quần, còn có phòng khai thác điện ảnh và truyền hình.
“Người cung cấp tin kia nói, sau đó bọn họ đều đồn Nghê Lam có thể muốn ôm đùi Khương Thành, chạy lên lầu muốn nịnh bợ người đại diện Đàm Tuấn của Khương Thành. Bởi vì lúc ấy Khương Thành và Thôi Canh bọn họ đều ở đoàn làm phim, văn phòng trên lầu đều là nhân viên cấp thấp, còn có Đàm Tuấn.”
Âu Dương Duệ và đám người Lưu Tống đang toàn lực thẩm vấn Quách Tuấn, nhưng Quách Tuấn khăng khăng phủ nhận ông không biết gì hết. Ông nói di động không phải của ông, ông không biết mật khẩu khởi động, ông cũng phủ nhận chuyện làm nội gián. Ông nói quả thật ông có gọi điện thoại cho Liêu Đông, bởi vì ông từng thấy qua Liêu Tân có hai chiếc điện thoại, việc này phù hợp với trách nhiệm, ông tiến hành xác nhận lại với người nhà Liêu Tân, đây là vì công việc. Về sau người nhà nói không thấy điện thoại này, ông cũng không liệt kê trong danh sách vật chứng chờ điều tra.
Cạy không ra miệng ông, Âu Dương Duệ và Lưu Tống đều có chút sốt ruột. Nếu Quách Tuấn mất liên lạc trong thời gian dài, chỉ sợ người liên lạc bên kia nghi ngờ rồi.
Lúc này kỹ thuật viên phá giải mật khẩu điện thoại, cũng làm tốt công tác chuẩn bị theo dõi kết nối, sau đó đăng nhập vào.
“Tìm ứng dụng, dùng thân phận của ông ta liên lạc.”
Trong di động quả nhiên có ứng dụng kia, nhưng lúc kỹ thuật viên đăng nhập vào, ứng dụng kia trống rỗng, không có người liên lạc, không có lịch sử trò chuyện.
“Đợi chút, khoan tắt máy.” Lưu Tống nói.
Nhưng không còn kịp rồi, điện thoại đột nhiên tắt máy, sau đó màn hình đen thui.
“Mẹ kiếp.” Âu Dương Duệ đột nhiên hiểu ra Alex nói Paul sẽ không cho bọn họ cơ hội theo dõi là có ý gì, Quách Tuấn thành đồ bỏ đi. May mắn trước tóm được rồi.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]