Lam Diệu Dương đi theo Bonnie nhưng lại bị Bonnie bảo anh phải cách xa ông một chút: “Cách 50m.”
“50m là bao xa?”
“Có thể thấy bóng lưng tôi nhưng lại không để cho người khác cảm thấy chúng ta đi cùng một đường.”
Lam Diệu Dương: “..”
Thật sự là, lớn như vậy, Lam Diệu Dương cũng không thấy uỷ khuất như thế, cũng chỉ có khi bé bị người anh em đáng tin Đoạn Vĩ Kỳ ức hiếp xong anh còn trông mong đi theo phía sau muốn Đoạn Vĩ Kỳ dẫn anh ra ngoài chơi.
Nhưng Lam Diệu Dương có thể nhịn.
Đi được một đoạn, có người nhận ra Lam Diệu Dương, chào hỏi anh, còn có người cầm điện thoại ra muốn chụp hình. Lam Diệu Dương nói cảm ơn, ngăn cản không được người khác chụp anh, đành phải bước nhanh hơn. Anh lúc này hiểu rõ vì sao Alex kia lại muốn phân rõ giới tuyến với anh, cùng anh đi một đường xác thực dễ dàng lộ tẩy. Huống hồ ngoại hình của Alex cũng rất dễ thu hút người khác.
Lúc này Alex đã tiến hành một chút cải trang ở bên ngoài, ông lộn ngược áo khoác ra mặc, là một màu khác, vẫn hợp với quần và giày. Ông còn đội mũ lưỡi trai trên đầu. Chiếc ba lô vốn mang theo bên người hiện tại lại có thể rút dây ra đeo ở sau lưng, cái túi bên ngoài còn có một cái bọc màu khác trùm vào.
Tóm lại lên xe một dạng, xuống xe một dạng.
Lam Diệu Dương đi rất nhanh mà Alex kia như có mắt sau đầu, anh đi nhanh ông liền đi nhanh hơn, luôn duy trì khoảng cách nhất định với anh.
Lam Diệu Dương lần đầu đến chỗ này, vào cửa tò mò nhìn xung quanh, cũng lưu tâm ghi nhớ hoàn cảnh xung quanh, có camera hay không, lối thoát hiểm, nhà vệ sinh, nhớ kỹ bộ dáng hai nhân viên phục vụ, thấy rõ tướng mạo cách ăn mặc của bà chủ nói chuyện với khách quen.
Lam Diệu Dương thấy Alex đi vào một phòng bao ở giữa hành lang, anh nhanh chóng bắt kịp. Cửa không khoá, anh đi vào, tiện tay đóng cửa lại.
Trong phòng bao đã có sẵn hạt dưa, hoa quả, còn có một ấm trà, hai cái cốc.
Một nhân viên phục vụ đi vào, nói: “Quý khách muốn dùng trà không?”
“Được.”
“Trà gì ạ?”
“Trà Chính Sơn Tiểu Chủng đi.” Bonnie nói.
Nhân viên phục vụ nhanh nhẹn cầm ấm nước trên bàn đi đổ nước, đặt lên bếp điện nấu, lại mở hộp trà ra, dọn xong xuôi đồ uống trà.
Bonnie nói kế tiếp để bọn họ tự làm, bảo nhân viên phục vụ đừng quấy rầy.
“Được a.” Nhân viên phục vụ đáp lại đi ra ngoài.
Lam Diệu Dương rất nhanh lại nói: “Mục đích của chúng ta đây giống nhau. Hiện tại, phiền ông chứng minh ông đáng tin, chứng minh ông không phải gian tế do Bird phái tới, nếu không chúng ta rất khó trao đổi vụ án, thảo luận chi tiết hợp tác.”
Alex có chữ A đứng đầu, nhưng chữ A chỉ có một người, cũng không phải Alex. Lam Diệu Dương tìm tới người thứ 21 trong danh sách trắng, người này tên Lawrence Kim.
Lam Diệu Dương: “…” Anh ấn mở ảnh chân dung bên cạnh, nhảy ra một tấm hình, trong hình Lawrence có râu quai nón, mái tóc hoa râm, khoé mắt có nhiều nếp nhăn. Thoạt nhìn cũng hơn 50 60 tuổi, không cùng một người với Alex, nhưng Lam Diệu Dương nhận ra ánh mắt kia.
“Lúc ấy truy tra rất nhiều người, cũng không có chứng cứ Paul tham dự vào những hành động này. Paul cùng cha hắn không thân thiết, hắn ở thành phố kia làm công việc của mình. Nhưng sau chuyện này, hắn thành lập Bird. Nói là kế thừa cũng được, tính toán muốn trả thù cho cha cũng được, hoặc là ngay từ đầu chính là làm chuyện như vậy, tóm lại thế lực Field bị diệt trừ, Bird từ từ trở thành đôi cánh hắc ám trong dark web.”
Lam Diệu Dương cảm thấy mình giống như đang nghe chuyện xưa.
“Hiện tại chỉ cần cậu nói với Paul một tiếng, Lawrence Kim còn sống, tôi sẽ gặp phiền phức lớn. Cậu cảm thấy tôi đưa cán chuôi này vào trong tay cậu, cậu có khả năng tin tưởng tôi chứ?”
Lam Diệu Dương từ từ phục hồi tinh thần, nói: “Ông bảo người kia chứng minh Nghê Lam vô tội, cô ấy được thả ra, tôi sẽ tin ông.”
“Cậu còn chưa hiểu trình tự trước sau bên trong này sao?” Bonnie nói: “Một khi hình cảnh quốc tế bên kia nhận được điện thoại của nhân chứng, cách Nghê Lam thoát tội sẽ truyền tới tai Paul. Paul sẽ xác nhận tôi còn sống, Nghê Lam với hắn mà nói không còn giá trị rồi.”
Lam Diệu Dương há miệng thở dốc, lại ngậm lại. Sau đó anh hỏi: “Vu oan là vì muốn dẫn Nghê Lam về châu Âu, mà tin tức ở châu Âu của ông lại nhạy bén, cho nên ông sẽ nhận được tin tức Nghê Lam xảy ra chuyện, sẽ ra mặt cứu Nghê Lam. Là như vậy sao?”
“Đúng vậy.” Bonnie nói: “Nhưng máy tính Nghê Lam gửi tin tức cho tôi, cô ngốc kia nói cái gì tôi là Nghê Lam, tôi liền biết cô ấy xảy ra vấn đề rồi.”
“Cô ấy mất trí nhớ rồi.”
Bonnie đang muốn nói gì đó bỗng nhiên đóng máy tính lại, một giây sau đứng lên đi đến sau cửa đột ngột kéo mạnh một cái. Trần Châu đang chuẩn bị nghe lén động tĩnh trong phòng bị té ngã. Anh phản ứng rất nhanh, theo bản năng nâng tay chặn tay Bonnie, không bị Bonnie bắt lấy.
Ngay sau đó Trần Châu quay một vòng tại chỗ, né tránh phạm vi công kích của Bonnie.
Âu Dương Duệ ở sau lưng Trần Châu không nhìn rõ tình huống, chỉ thấy Trần Châu đánh người kia, anh cả kinh, cũng đi theo vọt vào.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]