Âu Dương Duệ vừa chạy vừa gọi điện thoại cho Lưu Tống, báo với ông một tiếng bản thân đang thảo luận kín, tạm thời đừng tìm anh.
Khi nói chuyện đã ra khỏi nhà hàng, Âu Dương Duệ nói cho Trần Châu bọn họ vừa rồi ở trong phòng bao bị nghe lén, anh nhắc nhở Trần Châu phải lưu ý chung quanh có người khả nghi không. Trần Châu dẫn anh chạy về phía chỗ đậu xe của Lam Diệu Dương.
Nơi đó Lam Diệu Dương đang muốn lên xe, nhìn thấy bọn họ tới phất phất tay, rất nhanh lái xe đi.
Trần Châu hỏi Âu Dương Duệ: “Xe anh đâu?”
Âu Dương Duệ dẫn Trần Châu đi qua.
Âu Dương Duệ ngồi lên xe, Trần Châu lại không sốt ruột leo lên, anh đeo găng tay, lấy dụng cụ kiểm tra từ trong túi ra, kiểm tra dưới gầm xe Âu Dương Duệ, kiểm tra một lần bên trong lẫn bên ngoài, chắc chắn không có vấn đề gì lúc này mới lên xe.
Trần Châu nói: “Số máy của chiếc này chỉ có Lam tổng biết thôi, phần mềm cũng chỉ liên lạc với Lam tổng, sẽ không bị truy tung. Sau khi biết Thuỵ Thuẫn có vấn đề, chúng tôi đã xử lý qua phần mềm rồi.”
Âu Dương Duệ hừ lạnh một tiếng: “Boss nhà anh cũng không ngu ngốc đến mức đi chịu chết không cho người thân nhặt xác.” Trước làm bộ làm tịch xem ra là lo lắng bị người nghe lén theo dõi, Lam Diệu Dương khẳng định trong lòng có tính toán Trần Châu sẽ đi theo anh.
Anh chọn đến căn hộ Nghê Lam, nơi đó quả thật là chỗ an toàn, không ai ở, đồ đạc gì đó cũng đã bị điều tra qua, không còn giá trị gì để tiếp tục xông vào.
Âu Dương Duệ lái xe, chạy theo hướng dẫn. Anh duy trì khoảng cách 1 km với xe Lam Diệu Dương, miễn cho bị người phát hiện. Mặc dù trong tầm mắt không nhìn thấy xe Lam Diệu Dương, nhưng trong hướng dẫn anh có thể rõ ràng biết Lam Diệu Dương ở đó.
Lam Diệu Dương trong lòng có chút khẩn trương, tuy anh tin tưởng vào trực giác của mình, Nghê Lam hướng anh lộ ra ý tứ kia nhưng cũng biết kiểu hành động này dù sao cũng là mạo hiểm.
Lam Diệu Dương nhìn nhìn kính chiếu hậu, không nhìn thấy xe Âu Dương Duệ, nhưng anh cảm thấy Trần Châu và Âu Dương Duệ khẳng định đi theo anh. Đến căn hộ Nghê Lam, anh sẽ đặt chìa khoá ở sau đèn tường, chỗ này Âu Dương Duệ hẳn là biết, lúc trước tuy anh ta không đích thân tới điều tra nhưng anh ta lại quan tâm tới từng chi tiết của vụ án nên sẽ biết. Nếu hiện trường có nguy hiểm, Âu Dương Duệ có chìa khoá có thể xông vào.
Lam Diệu Dương lúc này có chút tự trách bản thân quá xúc động, không nên không bàn bạc gì đã đi ra. Mặc dù chỗ đó bị nghe lén, nhưng còn có thể nói vài câu ở chỗ khác, khẳng định có cách sắp xếp trước…
Không được, nếu như đối phương yêu cầu cực kỳ nghiêm ngặt, bị hắn phát hiện có người khác tham dự liền lùi bước, không chịu gặp anh, không cho anh chứng cứ chứng minh Nghê Lam không có mặt lúc vụ án xảy ra thì làm sao bây giờ.
Còn nữa, người nọ làm sao mà biết anh đi nơi nào chứ. Cho dù hắn hack GPS xe anh, biết xe anh chạy đến đâu, vậy hắn làm thế nào có thể biết được anh đến lầu mấy, phòng nào? Cho nên kỳ thật anh nên lái xe đến nơi sau đó chờ chút sao?
Nhưng xe đậu ở dưới lầu, dù gì cũng là khu vực công cộng, dễ bị người chú ý, cái này làm sao có thể an toàn?
Lam Diệu Dương buồn bực mất tập trung, không nắm chắc. Anh muốn thừa dịp đèn đỏ dừng xe lấy điện thoại ra muốn xác định tin tức với đối phương, cầm lên mới nhớ tới điện thoại tắt máy rồi.
Lam Diệu Dương khẽ cắn môi, do dự có nên khởi động máy nhìn một cái không, chỉ cần không cắm thẻ sim vào, có phải liền không có chuyện gì?
Người ngồi phía sau lại nói một câu: “Lái xe.”
Lam Diệu Dương lái xe về phía trước.
“Ông là ai?” Lam Diệu Dương hỏi. Anh nhìn thoáng qua kính chiếu hậu, phát hiện vị trí người đàn ông kia ngồi, kính chiếu hậu chỉ có thể phản chiếu lỗ tai cùng bả vai ông, nhưng màu sắc và đường vân của bộ áo ngay vị trí vai ông để cho Lam Diệu Dương nhận ra ông rồi.
“Ông là người hỏi đường kia.” Lam Diệu Dương dùng tiếng Anh nói, nói xong anh mới nhớ, tin nhắn anh nhận được là tiếng Trung.
Người nọ khẽ nghiêng đầu để Lam Diệu Dương có thể thấy được ánh mắt ông trong kính chiếu hậu. Tầm mắt hai người khẽ đụng trong kính chiếu hậu, người nọ dùng tiếng Trung nói: “Cậu có thể gọi tôi là Alex.”
Tiếng Trung của ông mang theo chút khẩu âm giọng Anh, nhưng phát âm rõ ràng, từ ngữ lưu loát.
“Ông nói ông có bằng chứng chứng minh Nghê Lam vô tội, là chứng cứ gì?” Đối với Lam Diệu Dương mà nói, đây là điểm quan trọng, cho nên anh không nhiều lời, trực tiếp hỏi việc này.
“Vào khoảng 8:30 tối ngày 14 tháng 7 năm 2015, ở Paris xảy ra án mạng ở cùng một chỗ, Matt – một kế toán cấp cao chuyên quản lý tài vụ cho các chính khách phú thương – và ông chủ phòng kế toán – Wenson. Matt bị người giết hại, chết trong văn phòng của ông ấy. Hung khí là một con dao, khi ông ấy còn sống bị hạ thuốc, bị ngược đãi, nguyên nhân tử vong là do mất quá nhiều máu.”
“Ông làm sao mà biết?” Lam Diệu Dương có chút kinh ngạc. Chi tiết này còn nhiều hơn cái anh biết.
“Tôi có vài người bạn tương đối nhạy bén về phương diện tin tức ở châu Âu.”
“Sáng ngày 14 tháng 7 cô ấy phát hiện được lệnh ám sát Matt và Wenson trên mạng, biết Bird sắp xuống tay với ông ta. Cô ấy còn chạy tới Paris, chuyến bay tới lúc 9 giờ sáng ngày 15 tháng 7.”
Lam Diệu Dương chấn động: “Lúc cô ấy tới Wenson đã chết rồi. Vậy chỉ cần theo thời gian này tra được chỗ dừng chân và vé máy bay của cô ấy là được. Cô ấy ngồi chuyến bay gì ông biết không?”
“Biết, nhưng lúc ấy cô ấy không dùng tên Nghê Lam này, cũng không phải thân phận hiện tại.”
Lam Diệu Dương: “… Lúc ấy cô ấy tên gì?”
“Thân phận của cô ấy khi đó với tình hình hiện tại không có gì hay để nói, cho nên cậu không cần truy cứu cái này.”
“Ông ta không thể tới nhưng ông ta có thể gọi điện cho tổng bộ hình cảnh quốc tế.”
Lam Diệu Dương nhíu mày, “Vậy cũng được?”
“Cũng được.”
“Nhưng có phải sẽ không thể nói ra thân phận giả mạo lúc ấy của Nghê Lam? Ông ta làm chứng Nghê Lam không ở Paris, cảnh sát hình sự quốc tế sẽ bảo ông ta chứng minh đi. Vừa không thể tiết lộ thân phận vừa muốn chứng minh, điều này sao có thể.”
“Nghê Lam lúc ấy ở Somalia tham gia một nhiệm vụ chống khủng bố, theo thời gian nhiệm vụ, cô ấy không có khả năng đi ám sát Wenson. Thân phận của tất cả nhân viên tham gia nhiệm vụ chống khủng bố này đều là cơ mật.” Bonnie dừng một chút, “Người kia có thể bảo chứng Nghê Lam là một trong những thành viên đó, nhưng ông ta có thể không lộ ra thân phận Nghê Lam.”
Lam Diệu Dương: “! ! !”
“Nghê Lam hả? Khi đó cô ấy tham gia cái đó?” Lam Diệu Dương thiếu chút nữa lái xe đụng vào hàng cây xanh ven đường.
Bonnie không nói, chỉ lạnh lùng châm chọc, “Tiết mục trò chơi kia đối với Nghê Lam mà nói chỉ là một bữa ăn sáng, không biết cô ấy làm thế nào không biết xấu hổ mà tham gia.”
“Nghê Lam khi đó bao nhiêu tuổi?” Lam Diệu Dương hỏi.
“Hơn 18 rồi.”
Lam Diệu Dương: “…”
Lam Diệu Dương tức giận: “Cha Nghê Lam đâu? Mặc kệ cô ấy ư? Ông là ai? Cấp trên của Nghê Lam? Thủ lĩnh nhiệm vụ kia? Cha cô ấy bán cô ấy sao? Con gái nhà người ta 18 tuổi còn đang vui vẻ đi học, vô cùng cao hứng yêu đương, ăn ngon, đi du lịch, mua quần áo mới, trang điểm, ăn mặc thật xinh đẹp. Nghê Lam a! Đi Somalia gì chứ! Một lần nhiệm vụ cho cô ấy bao nhiêu tiền? Cô ấy phải thay người nhà trả nợ sao? Khó trách cô ấy lại so đo tiền bạc như vậy, khó trách cô ấy muốn trở về, đây không phải ngược đãi thì là gì? Tôi khinh! Khó trách cô ấy nói cha cô ấy không tốt với cô ấy, nếu tôi là cô ấy, tôi muốn đánh nhau với cha cô ấy.”
Bonnie không nói chuyện.
Lam Diệu Dương tức giận một hồi, từ trong kính chiếu hậu liếc mắt nhìn Bonnie một cái: “Ông quen cha cô ấy không?”
“Quẹo bên phải.”
Lam Diệu Dương: “Cái gì?” Anh theo bản năng thoáng nhìn lại đường, đánh tay lái.
Lam Diệu Dương nhất thời lại tức giận, cái gì gọi là dù sao, ý tứ kia là dù sao bị giam giữ không phải ông đi.
“Ở trong đó vô cùng vất vả là tốt sao? Một căn phòng nho nhỏ, đi hai bước là hết, không có TV, không thể lên mạng, không có giường lớn để nằm ngủ, không thể tắm rửa tử tế, không có người, không có đồ ăn ngon…”
“Đi đến nơi an toàn. Tôi cần cậu bình tĩnh một chút, nói hết mọi chuyện cho tôi biết, tôi xác định nên làm thế nào tốt nhất với Nghê Lam, sau đó tôi sẽ nói cho cậu biết cậu có thể giúp đỡ cái gì.”
Lam Diệu Dương vừa muốn nói gì đó, Bonnie lại bỏ lại một câu: “Đương nhiên, cậu cũng có thể không đi. Sau này Nghê Lam ra ngoài rồi, sau khi ra ngoài đi đâu cũng không liên quan tới cậu.” Ông nói xong, trực tiếp xuống xe.
Trần Châu tăng âm lượng loa xe lên, đặt máy nghe trộm ở trước loa, sau đó nhỏ giọng nói: “Tôi biết là ai rồi. Trước khi Lam tổng đi gặp anh, có một người đàn ông trung niên lai Á tới hỏi đường, tôi chặn ông ta lại. Chỉ một hồi, sau đó ông ta đi, tôi lên xe chở Lam tổng tới gặp anh.”
“Anh nhớ rõ ông ta trông thế nào không?”
“Nhớ rõ.” Trần Châu nói: “Đường nét cực kỳ bắt mắt, người cao 1m8 mấy, không tới 1m85 đâu, nhìn qua không khác Lam tổng lắm. Ông ta nói tiếng Anh, giọng Mỹ, rất đúng chuẩn, không có khẩu âm đặc biệt. Ông ta xách theo một túi hành lý, đeo mắt kính, quần áo cũng không tệ lắm.”
Âu Dương Duệ nhấn mạnh chân ga: “Tên ngốc Lam Diệu Dương kia sẽ không bị người lừa chứ? Lỡ như người nọ là người của Bird đến nói lời khách sáo, anh ta tốt nhất đừng để bị mắc mưu.”
Âu Dương Duệ vượt qua mấy chiếc xe, đuổi theo hướng xe Lam Diệu Dương. Đuổi được một đoạn, theo như hướng dẫn bọn họ hẳn là ở cùng một chỗ với Lam Diệu Dương, nhưng trong tầm mắt cũng không nhìn thấy xe Lam Diệu Dương.
“Mẹ kiếp.” Âu Dương Duệ ngó nghiêng trái phải, quả thật không thấy xe Lam Diệu Dương, mà trên bảng hướng dẫn, bọn họ đã vượt qua chiếc xe kia rồi.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]