Lam Diệu Dương tranh thủ thời gian chạy vội đến căn hộ của Nghê Lam, trên đường đi anh gọi điện cho luật sư, kêu luật sư đến chỗ đó chờ tin, “Bọn họ có thể sẽ đưa ra chứng cứ điều tra, tôi phải biết mức độ có còn đường lui hòa giải nào không. Bọn họ lấy đi cái gì, tại sao lấy đi đều phải nhớ rõ.”
Luật sư đồng ý, cũng lập tức xuất phát.
Trời đã tối hơn, chính là lúc tan tầm, trên đường xe qua lại như dòng chảy, xe Lam Diệu Dương mới chạy được bảy tám cây số đã bị kẹt lại. Qua một đèn giao thông tốn hết năm phút đồng hồ, không dễ gì mới qua được, chậm rì rì, gian nan mãi mới di chuyển được hai cây số, lại phát hiện đoạn đường phía trước càng kẹt kinh khủng hơn, cả một lúc lâu cũng không nhúc nhích được.
Lam Diệu Dương nôn nóng vô cùng. Trần Châu xuống xe xem một chút, nói phía trước xảy ra tai nạn xe rồi, đang đợi cảnh sát giao thông qua xử lý, xe tông nghiêm trọng, có người bị thương.
Lam Diệu Dương lập tức trợn tròn mắt. Xe đạp, xe máy điện bên ngoài chạy qua vèo vèo, chỉ có xe bốn bánh của bọn họ là bị kẹt lại.
Lam Diệu Dương xuống xe, đứng ở ven đường, nhìn xung quanh. Có hai cô nữ sinh đi đường nhận ra anh, hưng phấn kêu lên; “Lam đáng yêu.”
Lam Diệu Dương miễn cưỡng nặn ra một nụ cười, đáp lại các cô một câu: “Chào hai em.” Sau đó anh phát hiện ra mục tiêu, nhanh chóng bước qua,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngay-nang-gap-mua-rao/3501220/chuong-89.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.