Dịch: Anh Đào.
Tề Cận Châu tưởng rằng Đồng Gia Hòa sẽ sớm tha thứ cho anh dù sao hai người cũng thân mật với nhau, dựa vào sự hiểu biết của anh, chuyện này cũng tương đương với việc tha thứ.
Nào biết anh lại hiểu sai ý.
Anh ở cùng cô nửa năm, cô vẫn có thái độ như vậy với anh.
Trên giường bảo cô nói gì cũng được, bảo cô gọi chồng cô cũng gọi nhưng mặc quần áo là trở mặt không nhận người, trên mặt viết “bà đây có quen anh sao”.
Phần lớn thời gian Tề Cận Châu đều chìm đắm trong niềm hạnh phúc như vậy, rất thỏa mãn, có con, hai người thỉnh thoảng thân mật, mỗi lần anh đi công tác trở về cô đều rất nhiệt tình. Nhưng chuyện khó xử chính là có người hỏi anh và Đồng Gia Hòa như nào rồi anh không biết nên nói như nào.
Nhắc đến lại xấu hổ.
Nếu như nói Đồng Gia Hòa tha thứ cho anh, nhưng mỗi lần hai người xuất hiện ở cùng một chỗ, kể cả lần tổ chức sinh nhật cho Đại Bảo và Nhị Bảo ở nhà Diệp Tây Thành, Đồng Gia Hòa đều phân chỗ ngồi với anh, khuôn mặt cúi xuống.
Thỉnh thoảng mấy người trong nhóm lại trêu anh, nói lì xì trong nhà sắp mốc hết rồi, rốt cuộc thì đến bao giờ anh mới làm hòa với Đồng Gia Hòa đây.
Nỗi buồn của Tề Cận Châu sau một thời gian đã biến mất, không thể sống vì ánh mắt của người khác được. Câu này anh hay nói với Bùi Ninh, bây giờ cũng thường xuyên lấy ra tự
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngay-mai-van-yeu-em/3336149/chuong-95.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.