Khương Hoán và Trương Annie tranh cãi không vui vẻ, cuối cùng chẳng đạt được bất cứ kết quả nào.
Nói là cãi nhưng thật ra chỉ có mình Trương Annie lên tiếng, Khương Hoán vẫn thờ ơ như mọi lần, nghiêm mặt bày tỏ mình không để tâm việc đoạt giải hay trở thành ngôi sao nổi tiếng, còn lại không giải thích nhiều.
Dù có thể hiểu đứng ở góc độ người quản lý, Trương Annie mong anh ngày càng phát triển, tương lai xán lạn, anh cũng rất biết ơn tất cả những gì Trương Annie đã làm cho mình, song suy cho cùng anh không thể thuyết phục chị, không cách nào đồng cảm sâu sắc với Trương Annie. Đồng thời Trương Annie cũng không hiểu anh, không biết rốt cuộc anh muốn làm gì.
Sau cuộc tranh cãi, Khương Hoán rời phòng làm việc gọi xe ra sân bay. Trên đường đi anh nhận được tin nhắn dài của Trương Annie.
Ban đầu Khương Hoán không định mở ra xem, nhưng đi qua hai ngã rẽ, nỗi bực tức dần lắng xuống, anh vẫn nén giận đọc hết mấy tin nhắn tràng giang đại hải.
"A Hoán, với tư cách là quản lý của cậu, tôi hy vọng cậu trở thành một diễn viên xuất sắc, một ngôi sao tỏa sáng, với tư cách là bạn cậu, tôi càng mong cậu mãi là chính mình, không cần hối hận. Tuy cậu luôn nói không để ý tương lai, nhưng từ đầu đến cuối chúng ta là một tập thể, tôi có trách nhiệm nhắc nhở cậu, 'tương lai' không phải của một mình cậu."
"Sinh nhật năm ba mươi tuổi chúng ta đã ước tương lai ngày càng tốt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngay-mai-mua-tanh/3514711/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.