Lời nói của Vương Hoán cũng đã thể hiện được mối quan hệ của bọn họ. An Nhu cũng thừa biết tại sao cậu lại đặt chân lên thành phố này... Người sau này đi chung với cậu, chính là anh đẹp trai trước mặt đây.
Vương Hoán đưa tay sang muốn nắm lấy tay cậu, nhưng An Nhu lại rụt rè chần chừ hết nhìn hắn rồi lại không muốn nắm. Vương Hoán nhìn đến lại khó hiểu, hắn hỏi An Nhu.
" Làm sao đấy?"
An Nhu ngại ngùng dùng một tay chà sát vào gấu quần, nhỏ giọng đáp.
" Tay...tay em mới cầm gà xong. Còn hơi bẩn...không thể nắm tay được"
Vương Hoán lúc này mới vỡ lẽ, hắn phì cười không trách cậu. Bàn tay hắn chủ động nắm lấy tay An Nhu, ôn nhu mở miệng.
" Em lúc nào cũng thế, ngốc nghếch chỉ biết nghĩ cho người khác"
Một An Nhu mang theo vẻ đẹp của thời thanh thận ngơ ngác trợn mắt nhìn hắn khó hiểu hỏi.
" Anh Hoán, chúng ta từng gặp nhau rồi sao?"
Lúc này, Vương Hoán sực tỉnh ra hắn nghĩ lại những lời mình vừa nói mà chỉ hận không thể tự vã miệng. Có ai đời lại đi nói chuyện của kiếp sau cho kiếp trước nghe không chứ?
Hắn thầm trách mình ngu ngốc, sau đó lại cười ngượng cho qua chuyện. Đọc thê𝒎 𝗇hiề𝐮 tr𝐮𝙮ệ𝗇 ở # t r 𝐮 𝒎 t r 𝐮 𝙮 𝘦 𝗇.𝑽𝐍 #
" Vừa nãy anh chỉ nói nhảm thôi, em đừng để ý làm gì. Chúng ta vào nhà rồi nói chuyện tiếp nhé "
An Nhu gật đầu,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngay-mai-lai-bat-dau/2670822/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.