An Nhu ngồi thẫn thờ như pho tượng,mất đi một con gà đối với cậu như ất đi cả một gia tài. Cậu ngồi trên ghế sofa, miện liên tục lảm nhảm.
" Mất gà rồi, mất thật rồi"
Vương Hoán ngồi ở bên cạnh, thật lòng không biết an ủi thế nào. Chỉ có thể ra sức dỗ dành cậu.
" Được rồi, An Nhu à! Em bình tĩnh lại nào. Chuyện đâu còn có đó, em hiện tại đang ở nhà anh. Làm sao mẹ có thể đánh em được?"
An Nhu vẫn khóc thút thít sợ hãi, Vương Hoán hết cách. Đành phải hỏi cậu.
" Vậy em muốn thế nào?"
An Nhu nắm chặt góc áo hắn, mãi một lúc sau mới đáp.
" Một...một lát nữa. Anh có thể gọi điện cho mẹ em nói rõ sự thật được không? Nếu anh nói mẹ sẽ đỡ tức giận hơn, ở quê...một con gà thôi cũng quí lắm"
Trước khi đi, mẹ đã dặn cậu không biết bao nhiêu lần phải mang theo con gà đến cho Vương Hoán, vậy mà...cái đầu óc này thật muốn mang đi vứt bỏ.
Vương Hoán không trách An Nhu, ngược lại còn muốn bảo vệ cậu hơn nữa. Kiếp trước, An Nhu sống trong đau khổ nhưng lúc nào cũng nói dối cha mẹ rằng mình sống tốt. Đến khi mọi chuyện vỡ lẽ, cha mẹ vợ còn không những trách mắng hắn ngược lại còn bảo An Nhu chăm sóc anh thật tốt, không được bỏ đi trong lúc bản thân hắn bất lực như thế nào.
Có thể thấy, bản tính thật thà hiền lành này là do thừa hưởng từ chính cha mẹ cậu.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngay-mai-lai-bat-dau/2670818/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.