An Nhu thay một bộ đồ cậu cho là mới nhất mặc lên người. Vì là người nhà quê, tính tình lại hiền lành. Mẹ mua gì mặc cái đấy, An Nhu chưa bao giờ đòi hỏi về chuyện áo quần... Mà đồ cậu đang mặc trên người, nói là đồ mới nhất nhưng thật ra cũng đã hơn hai năm sử dụng.
An Nhu mặc một áo thun xanh đã phai màu, một chiếc quần short đến đầu gối cũng đã dần mòn đi vài chỗ. Vương Hoán nhìn cậu chằm chằm không nói nên lời. Trong đầu thầm nghĩ.
" Những năm tháng ở quê, em ấy sống rất khổ cực sao?"
Vương Hoán đầu đưa ra câu hỏi, nhưng mãi chẳng dám hỏi An Nhu. Mà hắn cũng không hề hay biết rằng, để có tiền cho An Nhu lên thành phố...cha mẹ của cậu đã tích góp tiền để dành mấy tháng trời để đưa cho cậu... An Nhu học hết cấp một, vừa đủ để biết chữ cũng thôi luôn.
Vậy mà kiếp trước, tưởng lấy chồng nhà giàu là sướng. Có ai ngờ đâu chỉ là một giấc mơ hão huyền đầy bi thương của cậu nhóc họ An đấy.
An Nhu lần đầu được lên thành phố, bây giờ lại còn được đi mua sắm. Trong lòng vui đến độ cười tít mắt. Cậu nhóc con đứng trước mặt Vương Hoán không ngừng rối rít.
" Anh Hoán, anh sẽ đưa em đi đến khu thương mại thật sao? Em nghe những anh chị ở quê đi học xa thường hay kể đến nó. Còn nói là khu thương mại đó còn to hơn gấp trăm nghìn lần nhà em ở..."
Vương Hoán xoa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngay-mai-lai-bat-dau/2670810/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.