Chương trước
Chương sau
Miêu Húc cũng đang đánh giá đối phương, hỏi: "Nói đi, anh muốn đi đâu?"

  Người đàn ông mỉm cười nói: "Gần đây có công ty bất động sản nào không? Tôi mới từ nước ngoài về muốn thuê nhà ở đây nhưng không tìm được đường".

  Người đàn ông này nhìn có vẻ đàng hoàng, nhưng đôi mắt lại thon dài, cằm hơi nhọn, nhìn có vẻ hơi sắc sảo, giống như một doanh nhân vậy.

  Miêu Húc nghe nói là khách hàng tiềm năng của Vương Dần Nhất liền chỉ vào con đường phía trước: "Ở bên kia, anh có thể trực tiếp nhìn thấy từ đây."

  Người đàn ông gật đầu, không rời đi ngay mà bắt đầu trò chuyện với Miêu Húc: "Môi trường ở đây hẳn là rất tốt." Anh ta nhìn Miêu Húc và mỉm cười, "Trên đường mà có thể gặp cảnh sát,chắc chắn an ninh rất tốt."

  Miêu Húc vẫn mặc đồng phục, dáng người cao ráo, đĩnh bạc giỏi giang, khiến người ta có thiện cảm, anh cũng không hề trốn tránh mà trực tiếp chỉ ra: "Bên cạnh chính là đội an ninh, môi trường thực sự rất tốt, nếu anh muốn sống ở đó lâu dài thì đúng là rất thích hợp. "

  "Mà xung quanh cũng có đủ loại nhà. Chỉ cần tìm kiếm cẩn thận là có thể tìm được địa điểm mình thích."

  Người đàn ông cười sau khi nghe Miêu Húc nói: "Cảm giác anh không giống cảnh sát mà giống như một đại lý nhà đất."

  Miêu Húc mím môi, ở chung với Vương Dần Nhất lâu ngày cũng biết đi quảng cáo.

  Người đàn ông dứt khoát hỏi trực tiếp Miêu Húc về giá nhà ở đây.

  Miêu Húc cười: "Đừng coi tôi là người môi giới, anh có thể qua đó hỏi chi tiết." Anh chỉ vào mặt tiền của cơ quan cách đó không xa nói: "Tôi có người quen làm việc ở đó, họ khá đáng tin cậy."

  "Tôi hiểu rồi." Người đàn ông thỉnh thoảng giơ tay lên che miệng và mũi, "Người đàn ông mà cậu nhắc đến họ là gì? Sau này tôi nhất định sẽ khen ngợi anh ta khi đi thuê nhà."

  Miêu Húc suy nghĩ một lúc, quyết định không tiết lộ sự thật, anh mỉm cười nói với người đàn ông: "Có duyên tự nhiên có thể gặp được."

Người nọ lại khụt khịt, Miêu Húc không khỏi hỏi: "Anh bị bệnh sao?"

  Người đàn ông xua tay nói: "Viêm mũi, bệnh cũ rồi." Anh ta ngước mắt lên, giả vờ thản nhiên quan sát cây cối ven đường, "Có lẽ là do có quá nhiều lông mèo bay trong không khí."

  Anh ta dừng lại rồi tiếp tục bổ sung: "Cũng có thể là do mùi khác." Anh ta chỉ vào mũi mình mỉm cười: "Mũi của tôi từ nhỏ đã rất nhạy cảm."

  Miêu Húc cũng cười theo: "Đây là lần đầu tiên tôi nghe nói người bị viêm mũi còn có khứu giác nhạy bén, anh thật mâu thuẫn."

  Lời này vừa nói ra, người đàn ông thật sự nhìn Miêu Húc bằng ánh mắt dò hỏi, cười nửa miệng nói: "Đồng chí cảnh sát, đừng trách tôi."

  Miêu Húc cũng không tranh cãi với anh ta mà đuổi đi: "Đã chỉ đường rồi thì anh nên đi nhanh đi, lãng phí thời gian không tốt đâu."

  Người đàn ông không hề vội vàng, ngược lại nói: "Không sao đâu, hiện tại tôi rất rảnh nên tôi đi xem xung quanh một chút."

  Miêu Húc nghĩ thầm, anh không đi thì tôi đi, thế là nói với anh ta: "Vậy, tôi phải đi trước."

  Miêu Húc chào xoay người rời đi.

  Người đàn ông vẫn đứng đó, nhìn bóng lưng Miêu Húc với nụ cười trên môi.

  Anh ta nhìn cơ quan bất động sản cách đó không xa, cửa hàng của cơ quan này đã được thay bằng bảng hiệu của nhà họ Vương.

  "Không ngờ hôm nay đến xem đối thủ canh tranh lại có được thu hoạch khác." Người đàn ông lấy điện thoại di động ra nói với người ở đầu dây bên kia: "Tôi sẽ gửi cho cậu số cảnh sát, đi tra xem cảnh sát này có quan hệ với nhà họ Vương."

  *

  Bạch Dụ đã rất nhiệt tình trong việc mua nhà kể từ khi anh ta đến cơ quan lần trước và bị Vương Dần Nhất lừa dối. Nhưng chẳng qua Vương Dần Nhất và cửa hàng sau đó đã trải qua những sửa chữa và điều chỉnh khiến Bạch Dụ không thể đến xem nhà.

May mà sau vài ngày Vương Dần Nhất nói rằng đã điều chỉnh xong, Bạch Dụ có thể đi bất cứ lúc nào anh ta muốn.

  Sau khi Miêu Húc dẫn Bạch Dụ tới nhận cửa lần đầu tiên sau đó anh cũng không bao giờ nhúng tay vào chuyện này nữa. Anh không mấy hứng thú với việc mua nhà, nhưng lại không chịu nổi Bạch Dụ đang trong giờ nghỉ đã đến gặp anh, bày ra chục phương án xây nhà, nhờ anh cho ý kiến ​​xem cái nào tốt hơn.

  Miêu Húc cảm thấy thật phiền nhưng Bạch Dụ vẫn tiếp tục cầu xin.

  Bây giờ Miêu Húc luôn nhìn lão Bạch như thể anh đang kèm filter, ví dụ như bây giờ Bạch Dụ đang nhìn anh đầy mong đợi, Miêu Húc có thể tự động thay thế anh ta bằng một con Alaska lông xù.

  Ai có thể cưỡng lại lời cầu xin của một con vật lông xù?

  Miêu Húc kiên nhẫn chọn ra vài bản vẽ nhà mà mình thích trong đống giấy rồi ném trước mặt Bạch Dụ.

  Bạch Dụ nhìn một cái, nói: "Ai da, cậu thật sáng suốt. Những căn nhà cậu chọn đều là của cùng một chủ đầu tư."

  Miêu Húc có lệ hỏi: "Là cái nào?"

  "Là ông chủ họ Vương. Đó là một tập đoàn bất động sản lớn. Họ sở hữu nhiều bất động sản trên khắp cả nước. Tôi đã nghiên cứu kỹ và thấy rằng nhà của họ được thiết kế đẹp, có hiệu suất sử dụng không gian cao nhưng đơn giá thì tốn kém một chút."

Miêu Húc không có cảm tình mà phụ họa: "Vậy anh mua nhà bọn họ đi."

Bạch Dụ cảm thán: "Vẫn là xí nghiệp lớn tốt, lại nói tiếp ông chủ công ty này cùng họ với chồng cậu nhỉ, hơn nữa vừa vặn đều là bán nhà, chồng cậu có quan hệ với bọn họ không đó? Nói lão Vương cho tôi một căn hộ đi."

Chuyện cười này chẳng buồn cười chút nào, Miêu Húc buồn cười nói: "Họ Vương nhiều như vậy, tùy tiện ném đá qua đường cũng ném được ba người họ Vương."

Miêu Húc có biết tập đoàn Vương thị, tên của họ hàng năm đều xuất hiện trong danh sách người giàu, tài sản của gia đình họ chắc phải lên tới hàng trăm triệu.

  Nhưng chuyện này có liên quan gì đến anh, chỉ ngẫu nhiên mọi người đều họ Vương thôi.

  Hai người đang nói đùa, Miêu Húc đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, hỏi Bạch Dụ: "Khứu giác của anh còn nhạy bén như trước không?"

  Bạch Dụ trả lời: "Đương nhiên bác sĩ nói đây là bản năng động vật thức tỉnh, nhưng tôi dần dần quen rồi. Ví dụ như bây giờ tôi có thể ngửi thấy mùi hổ từ cậu, nhưng tôi sẽ không bài xích. Nếu như không đặc biệt chú ý đến thì cũng như thường."

  Miêu Húc nghe xong liền giơ tay lên ngửi chính mình: "Mùi này nồng quá à? Tại sao tôi lại không ngửi thấy được?"

  Bạch Dụ gãi đầu nói: "Không, chỉ là vì tôi là chó nên khứu giác nhạy bén hơn, có thể ngửi được nhiều mùi hơn những người đặc biệt khác, cậu không cần để trong lòng, lúc bình thường không phải cố ý tiếp xúc với tuyến thể thì người thường không ngửi được ".

  Miêu Húc thở phào nhẹ nhõm, anh và Vương Dần Nhất gần đây càng ngày càng thân thiết, nếu dùng khứu giác mà có thể phân biệt được mức độ tiếp xúc thì thật đáng sợ.

  Bạch Dụ tò mò hỏi: "Sao cậu lại nhắc tới chuyện này?"

Miêu Húc lắc đầu nói: "Hôm đó tôi đi làm gặp một người lạ, anh ta liên tục sờ mũi, khiến tôi có hơi để ý." Anh cười với Bạch Dụ: "Chắc là ở đâu với anh nhìn ai cũng thấy không thích hợp, thần kinh quá nhạy cảm.

  Buổi tối khi Miêu Húc về nhà, hôm nay Vương Dần Nhất cũng về muộn, cho nên anh ta không nấu nướng mà mua ngoài.

  Thỉnh thoảng ăn cơm hộp cũng được, thay đổi khẩu vị cho đứa nhỏ.

  Ăn xong Vương Dần Nhất đưa Chiêu Chiêu vào nhà chơi và học, Miêu Húc cũng không quấy rầy. Khi đã hơn tám giờ, anh bước ra khỏi phòng uống nước thì thấy Chiêu Chiêu đang chơi đùa với Maomao ở cạnh chuồng vịt.

  Thả con ra sớm thế? Miêu Húc đi tới hỏi Chiêu Chiêu: "Cha con đâu?"

  Chiêu Chiêu vuốt ve cổ Maomao, sau đó giơ tay chỉ vào phòng khách.

  Miêu Húc đi tới phòng khách, phát hiện Vương Dần Nhất nằm ở trên sô pha, hai chân dài, một chân treo ở tay vịn, một chân treo ở phía dưới, anh ta đưa tay che mắt ngăn ánh sáng, tựa hồ đang ngủ.

  Chỉ nhìn thôi cũng cảm thấy mệt mỏi.

  Miêu Húc suy nghĩ một chút, trở về phòng lấy chăn, lặng lẽ đi tới.

  Anh bước tới chỗ Vương Dần Nhất, chậm rãi đắp chăn cho người đang nằm, vừa định đứng dậy thì người đó vươn tay ra, tóm lấy anh, kéo anh vào lòng.

  "Giả vờ ngủ." Miêu Húc lân án.

  Vương Dần Nhất ôm Miêu Húc đưa đến ghế sofa, không gian trên ghế sofa hơi chật đối với hai người đàn ông to lớn, Vương Dần Nhất ôm người vào lòng, cố gắng ở gần anh, thậm chí còn vùi đầu vào hõm vai Miêu Húc.

  "Chỉ là nghỉ ngơi thôi." Vương Dần Nhất nói, giọng trầm và khàn khàn.

  Miêu Húc không có đẩy anh ta ra mà chỉ sờ tóc anh ta nói: "Mệt vậy sao."

Vương Dần Nhất ở trên cổ Miêu Húc hít sâu vài hơi: "Gần đây xảy ra rất nhiều chuyện, mấy ngày nữa sẽ ổn thôi."

  Sau khi hít xong, anh ta ngẩng đầu lên, lộ ra đôi mắt đen sâu thẳm, nhìn chằm chằm Miêu Húc, khóe môi mỉm cười nói: "Hôn anh đi, anh sẽ không mệt nữa."

  Miêu Húc nhéo miệng anh ta.

  Vương Dần Nhất đắp chăn cho hai người rồi kéo qua đầu, chăn mỏng che từ trên xuống dưới, che mất ánh sáng trong phòng khách, tạo ra một không gian bí mật cho hai người.

  Trong không gian nhỏ hẹp và tối tăm, Vương Dần Nhất ôm Miêu Húc không ngừng hôn.

  Miêu Húc cảm thấy nhiệt độ trong chăn càng ngày càng cao, quần áo cọ xát tạo ra tiếng xột xoạt khiến người đỏ mặt, Miêu Húc dần dần hụt hơi, Vương Dần Nhất cuối cùng cũng buông anh ra, thở dài.: "Quả nhiên hôn một chút liền sống lại."

Miêu Húc đỏ mặt, không biết nên nói cái gì.

Đến bây giờ anh còn chưa quen, nhưng anh sẽ không chống đẩy.

Vương Dần Nhất ăn vạ Miêu Húc, cả người giống một con mèo lớn, súc trong lòng ngực Miêu Húc.

Miêu Húc quả thực dở khóc dở cười, biến thành hổ thì thôi, hình người cũng thích làm nũng như vậy.

"Ngày mai anh có việc, hẳn là đêm khuya mới về." Vương Dần Nhất dựa vào Miêu Húc, phát ra một thanh âm rầu rĩ.

  "Ngày mai là cuối tuần." Miêu Húc nói.

  Vương Dần Nhất khẽ gật đầu: "Không còn cách nào khác, anh phải tham dự một cuộc họp giao lưu, buổi tối sẽ có ăn uống."

  Miêu Húc hiểu rằng đây là xã giao, nhưng Vương Dần Nhất trước đây chưa bao giờ tham gia vào những việc như vậy, cuộc sống hàng ngày của anh ta chỉ có anh và Chiêu Chiêu, gần đây anh đột nhiên tập trung vào công việc đến mức khiến anh không quen.

  "Ngày mai tôi phải trực." Miêu Húc xin lỗi nói: "Không thể đón Chiêu Chiêu."

  Vương Dần Nhất nói: "Không cần, để ông nội đến đón đứa bé, buổi tối ở cùng ông ấy."

  Miêu Húc nhớ tới ông nội Tam Hỏa và Vương Dần Nhất vẫn còn mâu thuẫn nên hỏi: "Như vậy được không?"

  "Không sao đâu, anh cãi nhau với ông ấy là một chuyện, còn ông nội gặp cháu trai ông ấy lại là chuyện khác."

  Vương Dần Nhất đã nói như vậy, Miêu Húc cũng không phản đối nữa.

  "Đợi tối mai anh trở lại, chúng ta sẽ sống trong thế giới của hai người." Vương Dần Nhất lẩm bẩm bằng giọng mũi.

  Người này chỗ nào giống như lớn hơn anh năm tuổi chứ, anh ta giống như một con mèo, Miêu Húc không thể không vỗ nhẹ vào eo anh ta, khiến anh ta thoải mái hừ hừ, điều này khiến Miêu Húc lại xấu hổ.

Hai người đắp chăn ôm nhau, hưởng thụ thời gian yên lặng hiếm có.

1

Chẳng qua ngón tay Vương Dần Nhất để trên lưng Miêu Húc, một lúc sau, anh ta bắt đầu chơi đánh đàn, còn càng lúc càng xuống thấp, Miêu Húc không thể chịu đựng được, nắm lấy tay anh ta nhéo một cái, không cho nhúc nhích.

  Thế là Vương Dần Nhất đan ngón tay của mình với ngón tay của anh, mỗi khớp ngón tay đều thân mật dính chặt vào nhau.

  Miêu Húc: "..."

  Miêu Húc đã nhìn ra, chỉ cần không sử dụng cảnh cáo tán đả, Vương Dần Nhất có vô số cách để đánh bại anh.

  Miêu Húc bất đắc dĩ tìm đề tài khác hỏi anh ta: "Nếu như ngươi đặc biệt gặp nhau, không quen biết gì nhau, thông qua hình dạng con người có thể biết đối phương là loại động vật gì không?"

Vương Dần Nhất lúc này mới bị dời đi lực chú ý, kỳ quái nói: "Em hỏi cái này để làm gì?"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.