Đại lão hổ —— phải nói là Vương Dần Nhất, ngậm mèo mướp —— phải nói là Tiểu Lê, đi dọc theo bóng râm hàng cây xanh.
Tiểu Lê không biết lão hổ muốn làm gì, rụt móng vuốt không dám động.
Quên nó là một con mèo đi, có một con hổ chạy trên đường sẽ không đáng sợ sao?
Đợi chút, tại sao anh ta lại mang cậu đi, anh ta muốn ăn thịt mình sao?
Mèo mướp sợ đến mức run rẩy, phải rất lâu mới nhẹ giọng hỏi: "Anh đưa tôi đi đâu?"
Hổ lắc đầu ném mèo xuống dưới bụi cây, con mèo mướp lăn lộn trên không trung một vòng rưỡi mới đáp xuống thuận lợi.
Vương Dần Nhất cúi đầu nhìn con mèo con không cao hơn cánh tay của mình, nói "Đưa cậu về."
Tiểu Lê không hiểu: "Về đâu?"
Lão hổ nheo mắt, nói: "Cậu có phải nghĩ biến thành mèo rồi chạy trốn, xa chạy cao bay không bao giờ trở về không hả?"
Tiểu Lê bị nói trúng tâm tư, móng vuốt lo lắng cào xuống đất, nói: "Lần này ngay cả cảnh sát cũng ở đây. Tôi không thể ở lại con phố này. Tốt nhất là nên rời đi ngay bây giờ."
Vương Dần Nhất hừ một tiếng: "Thật là một ý kiến hay. Cậu không phải cũng tham gia đánh nhau sao? Cũng phải vào đồn cảnh sát mà còn muốn chạy trốn?"
Tiểu Lê nghe vậy liền quay người bỏ chạy, bị hổ vồ xuống, đè xuống đất.
Mèo mướp điên cuồng giãy giụa, tứ chi cào loạn: "Tôi không đi!"
"Không đi cũng phải đi, vợ tôi còn đang tìm cậu."
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngay-ket-hon-chop-nhoang-voi-ho-tien-sinh/3329265/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.