Hải Đồ lắc đầu kỳ quái hỏi: "Không có mà, sao anh lại hỏi vậy?"
Sau khi biết mình hiểu lầm, Bảo An có chút lúng túng, anh gãi đầu, ho khan một tiếng: "Anh đoán mò, tại bình thường cậu toàn thích làm ổ ở nhà còn gì."
Hải Đồ uể oải "ừm" một tiếng: "Thì thi thoảng cũng phải ra ngoài chút chút."
"Thôi, nói cho cậu có khi cậu lại bảo anh phiền phức, anh đi có tí việc đây, cậu cứ từ từ xem kịch bản." Bảo An nói xong liền đứng lên, đi một đoạn thì quay đầu lại nói với cậu: "Có khúc mắc gì thì cứ thẳng thắn với nhau một chút, cậu cú kìm nén như thế cũng vô cụng."
Người ngồi trên ban công không hé răng, cúi đầu tỏ ra hết sức chăm chú đọc.
Hải Đồ ăn cơm tối ở nhà Bảo An, xem xong bản tin thời sự mới đi về.
"Thật sự không cần anh đưa về hả?" Bảo An cầm mũ với khẩu trang đưa cho cậu mang theo, lại hỏi một lần.
Hải Đồ đeo khẩu trang lên: "Không cần, tối om rồi còn ai nhận ra em chứ."
Tám giờ, chính là giờ cao điểm của buổi tối, xe tắc xi bị tắc trên đường đến gần một tiếng rưỡi, rốt cuộc mới về đến biệt thự.
Khu biệt thự không cho phép xe từ bên ngoài đi vào, Hải Đồ dừng xe ngoài cổng khu, đi bộ vào nhà.
Bình thường lúc ngồi xe thì không có cảm giác gì, chờ đến lúc dùng hai chân đo đường mới phát hiện đường xá xa xôi.
Đi đến lúc mỏi chân mới về đến nhà, Hải Đồ mở cửa, bất ngờ nhìn thấy phòng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngay-hom-nay-cung-khong-ba-khi-trac-lau/588510/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.