Vạt áo T-shirt không hề dài, cậu dùng răng kéo nó lên như vậy liền làm lộ ra một đoạn eo.
Da dẻ Hải Đồ trắng đến phát sáng, bắp thịt trên eo cũng rất đâu vào đấy, công thêm ánh mắt khinh thường từ trên cao nhìn xuống, trong nháy mắt cả người cậu trông hoang dã hẳn lên.
Thợ chụp ảnh cực kì kích động, chụp liên tiếp bao nhiêu tấm ảnh mới chịu thôi.
Sau khi chụp xong đã đến buổi trưa, ăn một bữa cơm với mấy người của tòa soạn nữa là nhiệm vụ của Hải Đồ coi như hoàn thành.
Vé xe lúc về là vào 2 giờ 20, hai người cũng không còn nhiều thời gian mà du ngoạn. Cả hai bèn đi mua một ít đặc sản địa phương - hải sản tươi, liền lên đường đi về.
Lần này về sớm hơn lần trước một chút, lúc cậu và Bảo An ngồi lên chiếc xe đón cả hai, bất ngờ phát hiện hóa ra Kỳ Khiêm cũng ở trên xe.
"Sao anh lại đến đây?" Hải Đồ hơi ngạc nhiên, lúc này còn cách giờ tan tầm của Kỳ Khiêm một khoảng dài cơ mà.
Cậu vừa mở cửa xe Kỳ Khiêm đã ngửi thấy một luồng mùi tanh, hắn cau mày nhìn Hải Đồ đem cái hộp trên tay đặt ở ghế sau: " Em cầm cái gì vậy?"
"Mua được tiểu khả ái đó." Hải Đồ đặt cái hộp ra ghế sau rồi lại cảm thấy có gì đó không đúng, cậu suy nghĩ một chút, lại đem cái hộp chuyển lên chiếc ghê chính mình đang ngồi.
Cái hộp kia cũng chẳng nhỏ, để vào ghế liền chiếm cứ hơn một nửa diện tích, Hải Đồ chỉ có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngay-hom-nay-cung-khong-ba-khi-trac-lau/588509/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.