Đứng giữa khung cảnh ồn ào náo nhiệt, người bạn kia lặng lẽ quan sát từ xa, ánh mắt tỉnh táo và suy xét, lễ phép nhưng không chen ngang hay làm phiền.
Người đó nghĩ có lẽ Vân Hồi Chi không cần mình giúp gì, người bên kia cũng đã trực tiếp rời đi, trông chẳng có vẻ gì là có chuyện.
Nhưng nhìn kỹ thì... hình như không ổn lắm?
Bạn gái của Vân Hồi Chi lại đi uống rượu với người khác, còn cô ấy thì chẳng hay biết gì, vội vàng chạy đến đây. Vừa ngồi xuống chưa được bao lâu đã đi tìm người kia, mà khi đến nơi, đối phương lại đang lôi lôi kéo kéo với ai đó...
Dõi mắt theo bóng người rời đi, mãi sau mới quay lại ngồi xuống bên bạn gái, nhỏ giọng nói: "Lần sau không dại miệng như vậy nữa."
Giây lát lại nghĩ đến điều tốt.
Có lẽ là họ hàng hoặc bạn bè chung gì đó, chưa chắc đã là tình huống kia.
Nhìn Sở Nhược Du là một người đứng đắn, hơn nữa Hồi Chi chủ động giúp đỡ, chắc chắn là quen biết.
Nhậm Dư Hàm bị buộc phải đổi người dựa dẫm, người này cao hơn Sở Nhược Du, sức lực cũng lớn hơn, hai chân Nhậm Dư Hàm hơi chút dùng sức một chút.
Mắt say lờ đờ nhìn vài lần, cuối cùng cũng nhận ra Vân Hồi Chi, vui vẻ nói: "Tiểu Vân cũng ở đây à."
"Vâng, chị Dư Hàm vẫn ổn chứ?"
Vân Hồi Chi tuy trong lòng đang phức tạp, nhưng vẫn không muốn nhìn Nhậm Dư Hàm như thế này, một người phụ nữ ưu tú như vậy lại vì một gã đàn ông tồi tệ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngay-he-mat-khong-che-noi-doi/4678025/chuong-120.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.