Ngắm trăng.
Lại là ngắm trăng, cùng nàng ngắm biết bao nhiêu vầng trăng sáng, mà đến nay vẫn không thể giữ lại được một sợi tơ trăng.
Ngắm nhiều nữa cũng vô ích. Khi trời sắp sáng, trăng cũng lặn.
Dù cho có một bóng ảo ảnh trên trời, ánh trăng cũng không còn nữa.
Nếu muốn níu giữ lại một lát, chỉ có thể dựa vào ống kính máy ảnh.
Vân Hồi Chi ngẩng đầu chụp một tấm, trên ngọn cây, nửa vầng trăng thanh khiết, lạnh lùng, tự phụ.
Cô chụp xong chợt quay đầu lại nói: "Chúng ta tự chụp mấy tấm đi."
"Ở đây sao?" Sở Nhược Du không mấy tán thành, "Bối cảnh hỗn độn, ánh sáng lại tối, chụp ra có đẹp được không?"
Vân Hồi Chi nói năng hùng hồn đầy lý lẽ: "Có những bức ảnh chụp đâu phải chỉ vì đẹp đâu, chúng ta có thể dùng để lưu luyến. Năm nào tháng nào đó, đi ngang qua một nơi nào đó, cùng một người nào đó ngắm trăng, nhân lúc hứng khởi chụp ảnh chung làm kỷ niệm."
Sở Nhược Du làm mất hứng hết sức, "Tôi thấy là để không còn lưu luyến thì có."
Vân Hồi Chi bĩu môi một hồi, rồi chấp nhận lời nói của nàng, ôm bụng cười rộ lên.
"Có lý đó, chụp thêm mấy tấm ảnh xấu xí. Sau này nhớ lại lấy ra xem, 'Trời ơi, sao cô ấy lại trông như vậy chứ, gu thẩm mỹ của mình hồi đó là cái gì vậy', như vậy là có thể nhanh chóng thoát ra được. Ha ha ha ha ——"
Nụ cười của cô có sức lan tỏa, cười đến mức quá khoa trương, Sở Nhược Du cũng bật cười theo,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngay-he-mat-khong-che-noi-doi/4677932/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.