Ban ngày dài đằng đẵng, lúc họ trở về, mặt trời mới vừa chạm đến ngọn núi phía tây, còn chưa kịp lặn xuống, mà những đám mây đã nhuốm màu rực rỡ.
Đi ngang qua quầy lễ tân, Vân Hồi Chi ném trả chìa khóa xe cho Tiểu Chương.
Cũng chẳng nói một lời cảm ơn.
Sở Nhược Du trêu cô: "Tôi còn đang thắc mắc sao ngày nào cậu ta cũng trưng ra bộ mặt như đưa đám, hóa ra là gặp phải kẻ trộm xe ngang ngược vô lý."
"Hai câu nói của chị có thể làm tổn thương cả hai người đấy."
Vân Hồi Chi dùng thái độ khen ngợi để chỉ ra bản lĩnh của Sở Nhược Du, hoàn toàn không hề tức giận.
"Thu lại cái vẻ si mê của cô đi."
Cô đúng là si mê thật.
Cô chưa bao giờ che giấu sự yêu thích của mình đối với Sở Nhược Du – một sự mê đắm chỉ dừng lại ở vẻ bề ngoài.
Từ lúc ban đầu đòi xem ảnh mặt mộc rồi một giây sau đã thay đổi thái độ nịnh nọt, cho đến những khoảnh khắc triền miên vui vẻ trên giường hiện tại, Vân Hồi Chi đều đang tận hưởng để thỏa mãn bản thân.
Đến nỗi sau này, khi Sở Nhược Du tự do rời đi vào một ngày nào đó, cô như thể rơi xuống từ một giấc mộng Vu Sơn, một lần nữa trở về với cuộc sống không còn chút niềm vui nào.
Cô mới kinh ngạc phát hiện ra cuộc gặp gỡ tình cờ này là do duyên số trời định, là hoa trong gương, trăng trong nước, có lẽ sau này sẽ không bao giờ có nữa.
Liệu còn có người hợp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngay-he-mat-khong-che-noi-doi/4677919/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.