Quầy bán kem lúc này ít người xếp hàng hơn buổi sáng, Vân Hồi Chi vui vẻ đi trước.
Lúc sắp đến lượt, cô chụp lại bảng menu, gửi cho Sở Nhược Du, hỏi nàng muốn ăn loại nào.
Sở Nhược Du không có khẩu vị, nhưng nước thì sắp uống hết rồi, nên nhờ mua một chai nước đá.
Vài phút sau Vân Hồi Chi len lỏi ra được, chạy về phía Sở Nhược Du đang nghỉ tạm dưới mái đình.
Sở Nhược Du đang trò chuyện với một dì trung niên, biết được đối phương cùng nghề với mình, là một giáo viên đã về hưu.
Nàng rất hâm mộ: "Vẫn là về hưu sướng nhất."
Dì ấy an ủi: "Cháu không vội, hai mươi mấy năm thấm thoắt cũng qua thôi."
Mắt phải chớp chậm đến mức nào, mới có thể đợi được đến ngày lãnh lương hưu. 1 Nếu không phải đi làm, nàng muốn ở lại thị trấn nhỏ này mãi, mỗi ngày đi ngắm cảnh khắp nơi, ăn uống thỏa thích. Sau đó... Sở Nhược Du đột nhiên phát hiện, khi nàng mải mê tưởng tượng, lựa chọn mặc định trong đầu lại là Vân Hồi Chi ở bên cạnh nàng. Thôi, chỉ là chơi bời qua đường mà thôi. Thị trấn nhỏ cuối cùng cũng không thể nào đặc sắc bằng đô thị, cảm giác mới mẻ qua đi, vẫn là trở về với vòng tròn cuộc sống của mình thì thoải mái hơn. Nghiêng người, phát hiện Vân Hồi Chi đang che nắng, đứng cười trước mặt nàng. Cô mở que kem, đưa cho Sở Nhược Du: "Đợi lâu rồi, nè, cho chị nếm miếng đầu tiên." "Không nếm." Sở Nhược Du không muốn ăn chung một que kem với cô, chỉ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngay-he-mat-khong-che-noi-doi/4677918/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.