Sở Nhược Du đeo chiếc túi thơm nhỏ mà Vân Hồi Chi tặng lên chiếc ba lô thường ngày, Vân Hồi Chi nói chú chó nhỏ thêu trên đó trông rất oai vệ, có thể xua đuổi kẻ xấu.
Còn viên đá may mắn mà cô chọn từ "những người bạn" của nó, trông cũng rất ngoan ngoãn, nỗ lực che chở cho nàng.
Dậy thật sớm, bôi kem chống nắng đầy đủ, ăn sáng xong, Vân Hồi Chi lái xe chở Sở Nhược Du đến cổng lớn khu du lịch.
"Xe máy điện này là của cô à?"
"Không phải, cũng là trộm đó."
"Cô là phường trộm cắp lừng danh nào vậy?"
"Sợ hả? Hừ hừ, tôi mà bị bắt, chị chính là đồng lõa, không chạy thoát được đâu."
Hai ngày ở chung khiến Vân Hồi Chi càng thêm thoải mái, dọc đường đi miệng cũng không ngơi nghỉ, thấy cái gì cũng nói chuyện với Sở Nhược Du.
Từ chuyện Tiểu Chương ở quầy lễ tân hôm nay bị nổi một cái mụn nước ở khóe miệng nên trông càng thêm khó chịu, đến món cháo táo đỏ ở quán ăn sáng nay ngọt đến rụng răng, rồi lại đến chuyện cô vừa nhìn thấy hai người đồng tính nam trên đường...
"Làm sao cô biết được vậy?"
Sở Nhược Du không mấy hứng thú với người khác, nhưng vẫn đáp lại lời cô.
"Trực giác thôi, liếc mắt một cái là nhìn ra ngay."
"Vậy mắt cô lợi hại thật đấy."
"Đương nhiên, tôi không bị cận, thị lực có thể đi lái máy bay luôn đó!"
Vân Hồi Chi vừa nói vừa bắt chước tiếng máy bay cất cánh.
Sở Nhược Du lạnh lùng nghĩ thầm cô thích hợp đi làm giáo viên mầm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngay-he-mat-khong-che-noi-doi/4677915/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.