Chưa đến chín giờ, vẫn còn loáng thoáng nghe được tiếng ồn ào từ con phố bên cạnh vọng lại, lọt vào đêm hè, bị gió đêm và ánh trăng thanh khiết làm dịu đi, trở nên có phần hiền hòa.
Vân Hồi Chi vén lọn tóc rũ xuống của nàng ra sau tai, cúi đầu hít hà hương thơm thanh nhã còn vương trên vành tai và xương tai của nàng, lắng nghe nhịp thở chậm rãi đang dần trở nên rối loạn của nàng.
Một loạt động tác diễn ra thật tự nhiên, mãi đến khi môi chạm đến bên gáy nàng, nàng theo bản năng kháng cự, hơi né đi một chút, Vân Hồi Chi mới dừng lại.
Sở Nhược Du khựng lại một chút, liếc mắt trêu chọc: "Giỏi lắm, cô uống thêm chút trà lạnh nữa đi."
Vân Hồi Chi dường như ngượng ngùng mà bật cười, thẳng thắn với nàng: "Tim tôi đập nhanh quá, nên người nóng lên, còn chị thì sao?"
Sở Nhược Du cụp mắt xuống, hít thở đều trở lại rồi mới nói: "Tôi cũng vậy."
"Hay mình thi xem tim ai đập nhanh hơn không."
"Được thôi."
Vừa dứt lời, Sở Nhược Du liền đồng ý.
Vân Hồi Chi có một cảm giác rất lạ, nàng dường như sợ không đáp lại đủ nhanh, chỉ cần có một chút do dự để suy nghĩ, câu trả lời bật ra chắc chắn sẽ là "Không".
Cô di chuyển tay từ eo đến ngực Sở Nhược Du, quả nhiên, nơi đó cũng không hề yên tĩnh.
Dưới lớp vải mềm mại, như dòng lũ định kỳ chảy xiết từ trên vách núi đổ thẳng xuống, tung tóe những bọt nước trắng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngay-he-mat-khong-che-noi-doi/4677908/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.