Lạc Hải không thể từ chối lời cầu xin từ một người mẹ.
Lúc ra về, gương mặt bình tĩnh và kiềm chế của Kiều Trân cuối cùng cũng xuất hiện vẻ yếu đuối, xin hắn rời xa con trai mình.
Lạc Hải không biết mình ra khỏi bệnh viện kiểu gì, thậm chí hắn còn quên bắt xe buýt, một mình dầm mưa đi qua hết con đường này đến con đường khác, mãi tới khi phát hiện mình đã lạc đường, đứng nơi ngã tư lưỡng lự không biết nên đi về hướng nào.
Màn đêm buông, phố lên đèn, hàng nghìn ngọn đèn tô điểm thành phố về đêm.
Nhưng hắn như kẻ lạc lối giữa thành phố rộng lớn này, ngoại trừ ngọn đèn lẻ loi nơi đầu giường bệnh của Kiều Kinh Ngọc, chẳng còn ngôi nhà nào sáng đèn vì hắn nữa.
11 giờ ký túc xá đóng cửa.
Phí Trạch Vũ kịp đi vệ sinh trong phút cuối cùng, mở cửa trông thấy người thì hết hồn: "Lạc Hải! Sao ông ở đây?"
"Ông sao đấy? Sao ướt nhẹp thế này?"
Tuy nhiên anh bạn kia không trả lời câu hỏi của cậu ta, nghiêng người đổ kềnh xuống.
"Ôi vãi! Cái gì thế!" Phí Trạch Vũ cuống quýt đỡ hắn, khổ nỗi cậu ta thấp Lạc Hải một cái đầu nên không tài nào đỡ nổi, vội vàng hắng giọng gọi những người khác trong phòng: "Tụi mày đâu! Lạc Hải ngất rồi!"
Hai cậu bạn cùng phòng còn lại đã đi nằm, nghe tiếng thì nhanh chóng nhảy xuống giúp.
Ba đứa vật lộn mãi, cuối cùng cùng cũng khiêng được Lạc Hải lên giường.
"Sao nó còn ôm cả
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngay-he-dang-dang/3441611/chuong-79.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.