Kiều Kinh Ngọc được Lạc Hải dắt về phòng bệnh. Khi đi ngang qua chỗ y tá, y tá vừa nãy chỉ đường cho Kiều Kinh Ngọc và Lạc Hải vẫn ở đó.
"Ớ, tìm được em trai em rồi à, sao cậu em lại khóc thế kia?"
Lạc Hải mỉm cười lễ phép với y tá, không nói gì.
Về đến phòng bệnh, Kiều Kinh Ngọc ôm mặt hỏi Lạc Hải: "Mắt tớ còn đỏ không?"
"Hơi hơi." Lạc Hải đáp.
"Thế tớ đi rửa mặt." Kiều Kinh Ngọc vào nhà vệ sinh. Vòi nước trong nhà vệ sinh chảy róc rách, lúc trở ra cậu cầm theo một chiếc khăn mặt.
Kiều Kinh Ngọc lên giường nằm, lấy khăn mát đắp lên mắt: "Không thể để bố mẹ nhìn thấy."
Lạc Hải nặn một ít thuốc mỡ mới lấy, dùng tăm bông bôi trong mũi cậu, sau đó mới gắn ống oxy vào lại. Mấy hôm nay Kiều Kinh Ngọc than mũi rất khô, gắn ống oxy bị đau, bôi thuốc mỡ thì đỡ hơn nhiều.
"Tôi còn tưởng cậu sẽ hỏi cô chú." Lạc Hải nói.
"Bố mẹ không muốn tớ biết, tớ giả vờ không biết vậy." Kiều Kinh Ngọc đáp: "Bố mẹ đã khϊếp đảm vì bệnh của tớ rồi, đừng tạo thêm gánh nặng tâm lý cho bố mẹ nữa."
Cậu lấy khăn ra khỏi mắt, cười tươi rói khoe răng nanh trắng sáng: "Có phải tớ rất hiểu chuyện không?"
"Ừ." Lạc Hải cầm khăn, lại nhìn mắt cậu: "Không còn đỏ mấy."
Cười mãi cười mãi, nụ cười của Kiều Kinh Ngọc bỗng sượng ngắt, khóe môi xị xuống, nói như thở dài: "Bây giờ tớ đã hiểu, bà nội muốn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngay-he-dang-dang/3441610/chuong-78.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.