Sửa hộp nhạc tốn của Lạc Hải cả buổi tối.
Hôm sau Kiều Kinh Ngọc thức giấc thấy mình ngủ cạnh Lạc Hải, nhưng vì tư thế dang tay dang chân của cậu mà Lạc Hải bị dồn chỉ có thể nằm sát mép giường.
Lần đầu tiên Kiều Kinh Ngọc quan sát khuôn mặt Lạc Hải ở khoảng cách gần như thế, đường nét gương mặt Lạc Hải sắc sảo, khi ngủ dịu dàng hơn khi thức.
Kiều Kinh Ngọc cứ ngắm hắn mãi, trong lòng không kìm được nghĩ nếu lúc này đôi mắt ấy thình lình mở ra sẽ như thế nào.
Bỗng dưng cậu nhớ lần đầu gặp Lạc Hải ở thị trấn Sơn Nam, cậu đã dùng điện thoại quay trộm cảnh Lạc Hải đánh nhau, và rồi Lạc Hải thình lình nhìn cậu. Ánh mắt lạnh căm căm đó doạ cậu xém đánh rơi điện thoại. Cậu run tay chụp cận cảnh khuôn mặt hắn, hiện giờ bức ảnh vẫn lưu trong máy cậu.
Kiều Kinh Ngọc lờ đờ ngồi dậy, nhìn thấy bàn học sạch sẽ chỉ có một hộp nhạc gỗ hồ đào to bằng bàn tay. Linh kiện tối qua tháo ra từ hộp nhạc đều đã lắp lại như cũ, trông có vẻ hoàn chỉnh như chưa bao giờ bị tháo ra vậy.
Kiều Kinh Ngọc rón rén xuống giường, khẽ khàng đi đến bàn học.
Lạc Hải sửa được hộp nhạc thật sao?
Cậu mở hộp nhạc thử vặn cót, tiếng nhạc trong trẻo êm tai lập tức vang lên khắp căn phòng.
Là "Canon in D"!
Kiều Kinh Ngọc thích mê, không ngờ nhạc của nó là "Canon in D"!
Cậu nhớ hồi nhỏ mẹ từng lấy hộp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngay-he-dang-dang/3441570/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.