Thời gian của lớp 12 vô cùng quý giá, trường Lạc Hải học là ngôi trường rất tốt trong thành phố, hằng năm tỉ lệ đỗ đại học đều cực kỳ cao. Ở một ngôi trường như vậy, bước vào giai đoạn này mỗi học sinh đều tranh thủ từng phút từng giây để học tập.
Dĩ nhiên Lạc Hải cũng đang âm thầm cố gắng, tài nguyên giáo dục ở thành phố A hơn xa THPT Thị trấn Sơn Nam trước đây hắn theo học, không phải ai cũng may mắn có cơ hội học dự thính như hắn.
Ban đầu động lực học tập của Lạc Hải không phải là hứng thú với tri thức hay muốn xuất sắc hơn người, chỉ vì thuở bé khi bị người ta ngứa mắt, bị chửi là con hoang, hắn nhận ra chỉ cần thi được điểm cao thì mọi người đều sẽ xem trọng hắn, ông cũng rất vui mừng, cho nên những ngày tháng sau đó hắn không ngừng nâng cao điểm số, phấn đấu vì ông đã trở thành toàn bộ động lực đi học của hắn.
Mà hiện tại, dường như đã có một số điều khác đi.
Hắn sẽ không quên lời giao phó của ông trước lúc lâm chung, cũng không quên chính Kiều Kinh Ngọc đưa hắn đến thành phố A, càng không quên người tài trợ lặng lẽ đứng sau giúp đỡ mình.
Những người này đều có sức nặng trong lòng hắn, ôm ấp lòng biết ơn ấy, hắn cũng sẽ luôn nỗ lực tiến bước.
Tiếng nhạc êm dịu vang lên, chuông tan học reo.
Lạc Hải thu dọn đồ rời phòng học, đi trước biển người chen chúc đến nhà gửi xe lấy xe
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngay-he-dang-dang/3441569/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.