Buổi tối Lạc Hải xách đồ đi một chuyến, Kiều Kinh Ngọc đoán có lẽ hắn đến nhà thím Vương gì đó trả lễ.
Ầy, không ngờ Lạc Hải được yêu mến quá, còn có người đến tận nhà cầu hôn. Nhưng cậu thật sự không thể tưởng tượng Lạc Hải yêu đương như thế nào, hắn lạnh lùng, nói chuyện lại thích chẹn họng người ta, cơ mà đôi khi cũng rất tốt...
Kiều Kinh Ngọc đứng cạnh bồn rửa đánh răng rửa mặt, lấy khăn đắp lên mặt một chốc vẫn cảm thấy ngứa.
Cậu tìm quanh nhà cũng không thấy Lạc Hải để nước thối ở đâu, đành phải vừa gãi vừa đợi Lạc Hải về.
Lúc trong sân có tiếng động cậu gần như chạy ùa ra, Lạc Hải về rồi, ghi đông xe đạp còn treo một túi cỏ thối.
"Sao giờ cậu mới về." Kiều Kinh Ngọc nói: "Tớ sắp ngứa chết rồi, cậu cất nước thối ở đâu?"
Cậu đặt tên cho cỏ là "cỏ thối", bây giờ lại gọi nước cỏ là "nước thối".
Trong sân đèn tối hơi vàng, dưới ánh đèn này trông mặt Kiều Kinh Ngọc càng kinh dị tợn. Lạc Hải xách cỏ thối đến bồn rửa rửa sạch: "Tôi đổ đi rồi, dùng cái bây giờ giã tốt hơn."
"À, cậu mới đi hái hả?" Kiều Kinh Ngọc mang ghế ra ngồi, chống cằm nhìn Lạc Hải rửa cỏ thối.
Lạc Hải nói: "Lúc về, nghĩ trong rừng cây ven đường có nên đi hái một nắm."
Cỏ thối đã giã mùi nồng hơn bay khắp sân. Kiều Kinh Ngọc quyết định rút lại những gì đã nói về Lạc Hải như lạnh lùng và thích chẹn họng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngay-he-dang-dang/3441546/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.