Trong khoảnh khắc Ngôn Hành Nhất nhảy xuống, Tiêu Chi Viễn rướn tay về phía anh.
Đầu ngón tay hắn sượt qua tấm lưng bao bọc trong chiếc sơ mi đẫm ướt mưa.
Tiêu Chi Viễn nghiêng người, một tay nắm lấy lưới sắt thô sơ quấn quanh đầu cầu như một phản xạ, trọng lượng cơ thể và góc nghiêng khiến cánh tay bên kia tiếp tục rướn về trước. Trong tình thế ngàn cân treo sợi tóc, rốt cuộc hắn cũng bắt kịp luồn tay xuống dưới nách anh, giữ người anh lại.
Chiếc sơ mi bị nước mưa xối ướt nhẹp của Ngôn Hành Nhất và cơ thể chới với rơi xuống người anh suýt nữa khiến anh tuột khỏi tay Tiêu Chi Viễn. Hắn vòng lấy một bên vai anh, một chân đạp hụt, sức nặng của hai người dồn hết lên bên tay chân đang ra sức chống đỡ kia.
Tiêu Chi Viễn chỉ cầu mong mấy vòng dây sắt kia được cố định chắc chắn. Cả tay và chân hắn dùng hết sức đạp lên mép lan can, muốn kéo cả mình và Ngôn Hành Nhất lên.
Không được, quá khó.
Sức nặng của cả hai khiến hắn khó lòng chịu đựng được, đành buông tay ôm lấy Ngôn Hành Nhất cùng nhau ngã ập xuống lòng sông.
Tảo lục và rác rến nổi lềnh bềnh trên nước sông hôi thối dội vào khoang mũi. Hắn cố sống cố chết nổi lên hô hấp, bơi về phía bờ gần nhất.
Điều đầu tiên hắn làm sau khi cả hai an toàn là ôm riết lấy anh, liên tục gọi tên anh rồi vỗ vỗ mặt anh. Ngôn Hành Nhất uống mấy họng nước sông, mơ mơ màng màng mở mắt, nhìn hắn như đang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngay-ha-co-tieng-ve-keu/976149/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.