Ngôn Hành Nhất trong suy nghĩ của Tiêu Chi Viễn là một sự tồn tại vừa đáng ghét lại vừa đáng yêu. Thái độ rành rọt sõi đời mọi lúc của anh luôn khiến hắn âm thầm nổi cáu, nó như đang nhắc nhở hắn sẽ chẳng bao giờ đuổi kịp tuổi tác của anh. Chính vì thế, sự xuất hiện của người đàn ông tên Chu Cẩm đánh tơi bời tan tác Ngôn Hành Nhất đã khiến Tiêu Chi Viễn thấy hãi hùng kinh sợ từ tận đáy lòng. Cho đến tận giây phút nọ hắn chưa từng thấy một Ngôn Hành Nhất thế ấy, cũng không bao giờ biết trên đời có tồn tại một người tác động đến anh tới trình độ này. Nắm lấy cánh tay anh, bàn tay hắn cảm giác được những run rẩy rõ ràng đến từ cơ thể nọ, yếu ớt mỏng manh như thể chỉ cần khẽ mạnh tay là sẽ vỡ tan. Bí mật của Ngôn Hành Nhất bật mở, nhưng không ngờ sẽ đến bằng cách thức tàn khốc như thế. “Anh và Chu Cẩm là —— quan hệ yêu đương.” Ra là yêu đương. Đó là lý do mà anh vì tên đó tàn phế một chân, bị đuổi khỏi nhà, phải chịu bao nhiêu đau khổ —— Mà kết cục vẫn là phản bội. Tên đó là cái gì mà anh phải gánh chịu nhiều thiệt thòi như thế vì anh ta? Tại sao? Anh ta xứng ư? Tiêu Chi Viễn chợt phát giác, lòng đố kị đậm sâu lấp kín khối óc hắn. Mà hắn không cách nào ghìm giữ mầm mống đố kị này, mặc nó điên cuồng sinh sôi lớn lên. Tên Chu Cẩm đó chiếm cứ vị trí quan trọng ngần ấy trong lòng anh, vị trí mà Tiêu Chi Viễn hắn đây sống chết khao khát đạt tới. Thế nhưng tên khốn chễm chệ trên vị trí ấy lại hủy hoại cả cuộc đời Ngôn Hành Nhất cách dễ dàng như vậy! Hắn nhìn thẳng vào mặt Chu Cẩm, ghê tởm không gì sánh được. Tại sao còn xuất hiện trước mặt Hành Nhất? Tại sao còn mặt mũi nói mình vẫn còn yêu Hành Nhất như vậy? Cuối cùng, chút lý trí cuối cùng của hắn không kiềm hãm được mà cháy thành tro vì nụ hôn kia. Nháy mắt đó, đầu hắn trống rỗng, đến lúc tỉnh táo lại đã thẳng tay đấm vào mặt Chu Cẩm. Hắn không thể chịu đựng được chuyện Ngôn Hành Nhất thân thiết với người khác, bất kỳ ai cũng không được. Hắn còn chưa kịp nghĩ tình cảm của mình dành cho Ngôn Hành Nhất rốt cuộc là tình bạn hay là tình yêu, cơ thể hắn đã phản ứng với Hành Nhất trước. Kể từ lúc biết Ngôn Hành Nhất từng thích đàn ông, nội tâm Tiêu Chi Viễn dâng trào sự thôi thúc mà chính hắn cũng chẳng tài nào hiểu nổi. Hành Nhất có thể yêu người cùng giới —— Ngôn Hành Nhất trước mặt mình đây, có thể yêu đàn ông. Thế, anh sẽ yêu mình chứ?
Tiêu Chi Viễn không khống chế nổi dán mắt mình lên người Ngôn Hành Nhất thật lâu, thật lâu; tỉ mẩn chăm chú hơn cả khoảng thời gian trước mà ngắm. Gương mặt anh. Biểu cảm nét mặt anh. Từng cử chỉ hành động anh làm. Đương nhiên cái nhìn chăm chăm này không thoát khỏi mắt Ngôn Hành Nhất. Anh nghĩ hắn để ý xu hướng tính dục của mình, nhưng lại không biết nguyên nhân hắn để tâm đến điều ấy. Mặc dù rất lúng túng khó xử, nhưng khi nhìn thấy Ngôn Hành Nhất khóc vì thấy nhẹ nhõm, Tiêu Chi Viễn sung sướng đến mức có thể bay lên trời. Anh sợ mất em, anh sợ em rời xa anh —— Vậy là em nên đến gần anh thêm một chút nữa, có đúng không? Thế thì lúc nào em có thể đến được vị trí như Chu Cẩm? Không, phải quan trọng hơn cả Chu Cẩm mới đúng, phải để anh hoàn toàn quên đi tên đó mới được. Tiêu Chi Viễn đã nghĩ đến nụ hôn của Ngôn Hành Nhất và Chu Cẩm vô số lần —— Môi của Ngôn Hành Nhất, có vị gì? Hắn chưa hôn bao giờ, không biết hôn môi với một cô gái có cảm giác thế nào, càng không thể so sánh với Ngôn Hành Nhất. Vậy nên hắn chỉ có thể tưởng tượng, nhìn chằm chằm cánh môi của Ngôn Hành Nhất ngay trước mắt mình đây mà tưởng tượng không ngừng nghỉ. Không nghi ngờ gì nữa, bờ môi thật mỏng ấy mềm mại, nếu mà chạm ngón tay lên thì… có giống như khi mình tự chạm lên môi mình không? Hoặc nếu như, cắn khẽ lên bằng răng thì sẽ thế nào? Đến cả Tiêu Chi Viễn cũng biết một chút kiến thức lý thuyết. Thậm chí hắn còn từng nghe đứa bạn cùng phòng mê gái khoác lác về nụ hôn ướt át kiểu Pháp sẽ đưa phụ nữ đê mê lên tiên. Hắn muốn hôn môi, muốn hôn môi với Ngôn Hành Nhất. Tưởng tượng cảnh đôi môi hai người chạm lấy nhau, hệt như có thần giao cách cảm, cả hai sẽ nhẹ nhàng chuyển góc mà hé mở cánh môi, vươn lưỡi luồn lách đụng vào người kia, ghì sát lồng ngực anh vào ngực mình —— Ngôn Hành Nhất thấp hơn hắn vài centimet, độ chênh lệch vừa khít. Còn ngoài hôn môi thì sao? Chu Cẩm có từng ôm Ngôn Hành Nhất chưa? Đã từng nhìn thấy Ngôn Hành Nhất trần trụi khỏa thân chưa? Đã từng làm tình với Ngôn Hành Nhất chưa? Ngôn Hành Nhất khi làm tình sẽ như thế nào? Thứ ảo tưởng huyễn hoặc như ngựa đứt dây cương không thể kiểm soát. Cuối cùng, vào một đêm nào đó, Tiêu Chi Viễn ở trên giường vừa nghĩ đến Ngôn Hành Nhất vừa tự xử mà lên đỉnh. Hắn nhìn chằm chằm chất lỏng sền sệt đáng xấu hổ dây đầy trên tay, ngạc nhiên nghĩ thầm: Đây không phải tình bạn. Bắt đầu từ đêm hôm đó, cơn ghen tuông vì yêu sốt ruột len lỏi vào sâu trong tim hắn, khiến tâm trí hắn không thể cất chứa điều gì khác ngoài Ngôn Hành Nhất. Có đôi khi hắn nghĩ, nếu Ngôn Hành Nhất không gần gũi với hắn cách bất thường như thế, có lẽ hắn đã dễ xử hơn.
Đừng nằm trên đùi hắn đọc sách, đừng tổ chức sinh nhật cho hắn, đừng vội vàng trở về ngay đêm giao thừa để đón Tết với hắn, đừng say ngủ ngay bên cạnh hắn mà chẳng có chút phòng bị nào. Tình cảm của hắn đã mạnh mẽ đến mức sắp bùng nổ. Thế nhưng, hắn không có can đảm thổ lộ với anh. Ngôn Hành Nhất sẽ nghĩ hắn thế nào? Mình, một thằng nhóc nghèo túng tự kiếm tiền nuôi sống mình còn chật vật khó khăn có tư cách gì mà ở bên anh? Hay có lẽ còn chẳng đến được giai đoạn này, có khi Ngôn Hành Nhất sẽ nghĩ mình là thằng nhóc quỷ gian xảo chỉ muốn lợi dụng cái mác “Người kia thích đàn ông”. Đúng, trước tất cả những khả năng ấy, thứ đầu tiên nhảy ra ngáng chân hai người chính là thứ chênh lệch tuổi tác mà Ngôn Hành Nhất cứ liên tục nhắc đi nhắc lại cảnh tỉnh hắn. “Em chỉ là một đứa nhóc mà thôi, em còn trẻ, em vẫn chưa hiểu.” Mấy câu như thế Ngôn hành Nhất đã nói không biết bao nhiêu lần. Vì nhỏ tuổi, nên tình cảm của em không có chút tính toán hay cân đo đong đếm gì hết sao? Thà dùng cái cớ kết hôn để em từ bỏ cũng không muốn để em thích anh ư? Tiêu Chi Viễn chưa từng giận dữ như vậy, chưa bao giờ thấy Ngôn Hành Nhất đáng ghét đến thế. Không phải xu hướng tính dục, cũng không phải chênh lệch tuổi tác, mà chính Ngôn Hành Nhất mới là điều bài xích hắn ra khỏi, anh không tin hắn sao? Hắn cố gắng bắt kịp anh bằng hết sức mình, thầm thề hứa phải trở nên xuất sắc hơn cả Chu Cẩm và xứng đôi với Ngôn Hành Nhất giờ phút này lại trông nực cười thế đấy. Anh có thể từ chối em, nhưng đừng phủ nhận em. Rất lâu về sau, Tiêu Chi Viễn nhớ lại nụ hôn đầu tiên tuyệt nhiên chẳng chút dịu dàng lãng mạn lại còn hàm hứa cả sự giận dữ kia. Đến giờ mới thấy đó đúng là chuyện chỉ có một thằng oắt lắm tinh lực mới làm được. Mà chính nụ hôn đó đã chiếm được lời hồi đáp của Ngôn Hành Nhất. Cũng trong ngày hôm ấy, hắn mới nhận ra khát vọng và nỗi rụt rè e sợ của anh với tình yêu. Cơn đau đớn bị Chu Cẩm phản bội luôn đau đáu bám riết lấy Ngôn Hành Nhất, nó khiến anh không cách nào thẳng thắn đón nhận tình cảm của một ai khác —— Mọi dũng cảm của anh đã bị bòn rút đến cạn kiệt. Không sao hết, em sẽ cho anh thấy, rằng em vĩnh viễn sẽ không phản bội anh. Thế nhưng Tiêu Chi Viễn không ngờ, Ngôn Hành Nhất đã từ bỏ hắn trước, nói với hắn bằng vẻ mặt lạnh nhạt hắn không tưởng nổi: “Tôi chán rồi.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]