Một ngày trước khi lên đường, Ngôn Hành Nhất nhận được tin nhắn từ Chu Cẩm.
“Hành Nhất, là tôi Chu Cẩm đây. Đã lâu không gặp, em tiện nghe điện thoại của tôi một chút được không?”
Cảm giác cẩn trọng lấp đầy giữa những con chữ.
Ngôn Hành Nhất cười nhạt, tên này tỏ vẻ yếu thế gì cơ chứ? Không phải người biết thừa tôi không thể nổi đóa trước ban biên tập nên mới bày cái lý do đàng hoàng ra ép tôi gặp mặt chính là tên hồ ly cậu đây à?
Mười phút sau, một dãy số xa lạ xuất hiện trên màn hình. Như thể cả tiếng chuông điện thoại cũng khúm núm khép nép, vừa reo được ba lần Ngôn Hành Nhất đã nghe máy, không mặn không nhạt lên tiếng: “A lô.”
Chu Cẩm ở đầu bên kia thở phào một hơi: “Cảm ơn em đã chịu nghe điện thoại của tôi, Hành Nhất.”
Anh nở nụ cười, gần như là nịnh hót: “Tôi nào dám không tiếp điện thoại của ông chủ mới chứ!”
Chu Cẩm nghẹn họng nửa buổi trời không nói được gì, cười khổ thừa nhận.
“Phải, nếu không có quan hệ này tôi đã không thể gặp được em.”
“Ngài gặp tôi xong rồi thì?”
“Tôi… tôi chỉ muốn nhìn thấy em một lát, xem bây giờ em có ổn không.”
Ngôn Hành Nhất lạnh lùng: “Vốn đang rất tốt đẹp đấy, bây giờ thấy ngài rồi thì không.”
“Hành Nhất, em đừng như vậy…” Chu Cẩm gần như là van xin, “Tôi biết mình có lỗi với em cả đời này, tôi cũng… không có suy nghĩ dư thừa nào nữa. Em cũng biết mà, tôi —— sắp kết hôn rồi.”
Giọng điệu của Chu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngay-ha-co-tieng-ve-keu/976130/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.