Nhìn đôi mắt không hề có độ ấm kia, cuối cùng Ngôn Hành Nhất cũng biết cảm giác bị Tiêu Chi Viễn căm hận là như thế nào.
Rất lâu trước đây, anh đã từng nghĩ nhất định Tiêu Chi Viễn sẽ hận mình. Nếu có cơ hội gặp lại, không biết hắn sẽ nhìn mình bằng ánh mắt nào đây?
Anh không nghĩ được —— Tiêu Chi Viễn đối xử với anh quá tốt, anh không tài nào tưởng tượng ra ánh mắt nào khác của Tiêu Chi Viễn ngoại trừ ánh mắt đong đầy thương yêu.
Bây giờ thì anh đã biết.
Đối mặt với nỗi thù hằn vừa rõ ràng vừa sâu sắc ấy, dường như bất kỳ lời biện bạch nào cũng trở nên yếu ớt và vô dụng. Ngôn Hành Nhất kiềm chế cả cơ thể đang run lên bần bật, ba chữ “Tôi không có” chưa kịp đến bên môi đã biến mất.
Tiêu Chi Viễn lạnh lùng nhìn anh, như đang chờ một lời giải thích.
Thế nhưng Ngôn Hành Nhất từ bỏ.
Có lẽ trong lòng em tôi chính là loại người cặn bã đến tận xương tủy, thế thì em cứ nghĩ như vậy đi. Với tôi mà nói thực sự chúng không khác gì nhau cả. Em hãy cứ tiếp tục hận, tôi muốn xem đến cuối cùng em sẽ hận tôi đến mức nào.
“Nói xong chưa, tôi về được rồi?”
Ngôn Hành Nhất lạnh nhạt lên tiếng.
Ánh mắt Tiêu Chi Viễn lóe lên sự ngoan độc. Trong nháy mắt ấy, Ngôn Hành Nhất suýt đã tưởng hắn muốn nhào tới bóp chết mình.
Đương nhiên Tiêu Chi Viễn không làm thế, hắn đã học được cách che giấu cảm xúc của mình. Hắn lập tức trở về
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngay-ha-co-tieng-ve-keu/976129/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.