Sau ngày mưa dầm dề ấy, nhiệt độ lại tăng cao một đợt nữa, hầm nóng đến độ khiến người ta muốn chửi cha chửi mẹ.
Ngôn Hành Nhất không chịu đựng được nữa, bấm bụng cắn răng mua tủ lạnh mới —— Cái loại thời tiết thế này đi mua đá nhiều khi chưa về đến nhà đã tan sạch. Mùa hè ở đây có thể dài đến năm tháng, vừa nghĩ đến chuyện phải sống như vậy hơn trăm ngày nữa, Ngôn Hành Nhất muốn chết quách đi cho rồi.
"Ai nói về nông thôn nghỉ hè không biết nữa... vớ va vớ vẩn."
Nằm dài trên sofa hong quạt, khuôn mặt cau có nghiến răng nghiến lợi của Ngôn Hành Nhất mệt mỏi rã rượi. Bây giờ anh vẫn chưa phải tác giả bán chạy, tiền nhuận bút hằng tháng đều phải dành dụm tiết kiệm, mấy khoản thu nhập thêm không phải tháng nào cũng có. Bởi thế mà với anh điều hòa là món hàng xa xỉ.
"Aaa trời ơi... gì cũng được hết. Có cái gì đó mát lạnh xíu coi..."
Mấy ngày nữa tủ lạnh mới đến nơi, nhưng Ngôn Hành Nhất không thể xách nổi cái thây kiệt quệ này lên để lê dưới ánh mặt trời chói chang nóng cháy. Nên khi Tiêu Chi Viễn xuất hiện ngoài cửa sổ với món quà biếu bốc lên hơi lạnh, anh cảm động đến độ muốn rớt nước mắt.
"Có cái cửa mà anh cũng không chịu đóng lại."
Mặt mũi đứa nhỏ này vẫn cứ nghiêm nghị không thôi, cau mày như thể cả thế giới nợ nhóc ấy mấy triệu bạc.
Ngôn Hành Nhất không nói năng gì, mắt sáng quắc lên nhìn đồ trong tay hắn. Tiêu Chi Viễn hình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngay-ha-co-tieng-ve-keu/976094/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.