Vệ Ý khóc mãi trên xe cho tới khi ngủ thiếp đi, có thể vừa rồi ở linh đường nhóc con thật sự bị hoảng sợ. Đợi sau khi trở về khách sạn, đặt con vào nôi xong, Trương Tư Ninh khẽ trao đổi với Vệ Cẩm Huyên: “Hay là ngày mai đừng mang con theo, con còn nhỏ quá, trời lại lạnh, ngày mai để thím Tào tiểu Trịnh và mấy người nữa ở lại chăm sóc con, anh với em tới đó là được rồi, ông nội sẽ không trách đâu.”
Vệ Cẩm Huyên đương nhiên không phản đối, anh gật đầu đồng ý: “Em sao rồi?” Lớn nhỏ gì anh cũng lo lắng chăm sóc hết, vừa rồi cô vợ nhỏ của anh khóc lóc thương tâm như vậy, anh lo buổi tối cô lại gặp phải ác mộng.
Trương Tư Ninh nói không có việc gì, nhìn ông xã hỏi ngược lại: “Anh thì sao? Chân có đau không ạ?” Anh đi đứng bất tiện, quỳ lạy như vậy thật sự là làm khổ anh, tuy ngoài miệng Trương Tư Ninh không nói ra, nhưng trong lòng rất cảm động.
Lúc trước đã trải qua mấy lần tranh cãi về chuyện cái chân bị thương của anh, hai vợ chồng đã sớm đạt được nhận thức chung, nên Vệ Cẩm Huyên cũng không giấu diếm, cười khổ mà nói: “Có chút đau.” Đã nhiều năm qua, anh chưa từng quỳ xuống cúi lạy ai, lần quỳ lạy trước đó là khi ông nội anh qua đời, lúc đó chân anh vẫn còn nguyên vẹn. Chuyện đã cách nhiều năm, bây giờ đột nhiên quỳ lạy, lại chỉ có một chân, rất khó để khống chế được sức lực, điểm tựa cũng không có, lúc đó nếu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngay-em-den/1278992/chuong-101.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.