Nghe vậy, Mộ Dung Vũ vội vàng đặt sách xuống, đứng bật dậy, trầm giọng nói: "Theo ta đến Bách Lý phủ." Sau đó nhanh chóng đi về phía cửa.
"Vương gia!" Lãnh Lăng vội vàng gọi hắn, "Ngài bị thương. Thẩm tiểu thư đã nói với ti chức. Ít nhất phải mười ngày.."
"Ngươi là của bản vương hay là người của Thẩm Nhược Kiều!" Mộ Dung Vũ xoay người, đôi mắt như đại bàng nhìn chằm chằm vào hắn.
Lãnh Lăng nuốt khan, theo bản năng lùi lại hai bước, vừa sợ hãi vừa kính cẩn nhìn hắn, nói: "Ti chức là thuộc hạ của Vương gia. Nhưng, Vương gia, ngài đã hạ lệnh, lời Thẩm tiểu thư nói cũng như lời ngài nói. Nếu ti chức không nghe lời Thẩm tiểu thư, là làm trái với lời tiểu thư, ti chức.. ti chức.."
Nói tới đây, nhận ra Mộ Dung Vũ đã tới gần, mặt tối sầm lại, ánh mắt chết chóc nhìn hắn, hắn liền im lặng.
"Cho nên, ngươi không dám làm trái lời Thẩm Nhược Kiều, lại dám làm trái bản vương lời?" Mộ Dung Vũ lại hỏi Lãnh Lăng.
Lãnh Linh không chút do dự lắc đầu, "Ti chức không dám. Chỉ là.. chỉ là.."
Hắn vẻ mặt khó xử nhìn Mộ Dung Vũ, tựa hồ muốn nói nhưng lại do dự.
"Nói!" Mộ Dung Vũ lạnh lùng nói.
Lãnh Linh hít một hơi thật sâu, bộ dáng không sợ chết nói "Hôm nay Thẩm tiểu thư vừa nói với ti chức một câu, nói.. nói.. nếu Vương gia không chịu nghỉ ngơi mười ngày, để nàng biết được ngài lại ra ngoài.. làm.. làm.."
Làm cái gì? Ba từ đó, hắn không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngay-dinh-hon-ta-mac-hy-phuc-cuong-hon-vuong-gia/3509576/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.