Chương trước
Chương sau
Thẩm Trí Hằng không biết bản thân đã rời khỏi đó bằng cách nào, chỉ cảm thấy rất mất mặt, rất xấu hổ.

Ông ta tự mình chạy tới chất vấn Thẩm Nhược Kiều, nhưng lại rời đi với vẻ mặt chán nản.

Xuân Bạch cũng kinh ngạc trước khí chất siêu phàm của tiểu thư. Cô chỉ ngơ ngác đứng đó, chưa kịp phản ứng với chuyện vừa diễn ra trước mắt, một lúc sau vẻ mặt ngơ ngác lại pha thêm chút ngưỡng mộ nhìn Thẩm Nhược Kiều.

Ngay cả Thẩm Nhược Thần, người được Thẩm Nhược Kiều bảo vệ, cũng ngạc nhiên không ít.

Không ngờ a tỷ lại vì hắn mà nặng lời đối đầu với Thẩm Trí Hằng.

Vậy, a tỷ vẫn là a tỷ của hắn, vẫn là a tỷ khi a nương còn sống, vẫn là người nhà yêu thương sủng ái hắn, cùng hắn chơi, bảo vệ hắn, cùng hắn nghe mắng.

A tỷ của hắn trước giờ đều chưa từng thay đổi.

"Oaa, tiểu thư, người thật lợi hại!" Xuân Bạch đột nhiên kêu lên phấn khích, nhìn nàng với vẻ ngưỡng mộ, "Tiểu thư, nô tỳ đều bị người khuất phục rồi! Người dám cãi lại lão gia, làm ngài ấy không nói được lời nào, mặt mũi xám xịt rời khỏi đây a!"

Đó là lão gia, từ trước đến nay luôn luôn mắng mỏ, nhục mạ chỉ một mình tiểu thư.

Lúc đó, ngài ấy đã bị tiểu thư làm cho tức giận đến đỏ mặt, cứng họng không nói được lời nào. Hơn nữa còn nhục nhã rời đi!

Nếu là trước kia, chuyện thế này tuyệt đối không thể xảy ra!

Xuân Bạch nghĩ nghĩ, môi cười đến tận mang tai, giơ ngón tay cái lên với Thẩm Nhược Kiều, "Tiểu thư, nô tỳ thực sự bái phục người!"

Thẩm Nhược Kiều quay lại nhìn Thẩm Nhược Thần, nhẹ nhàng hỏi, "Nhược Thần, a tỷ có làm đệ sợ không?"

Thẩm Nhược Thần bình tĩnh nhìn nàng: "Không."

Đây mới là a tỷ của hắn, a tỷ hắn nên kiêu ngạo, ngông cuồng, càn dở như vậy. Đó mới là bản chất thật của tỷ ấy.

Chứ không phải người vô hình trong Thẩm phủ, nhận lại sự thương hại của Tô Như Ca và Thẩm Ngữ Yên, làm con rối của mẹ con bọn họ.

A tỷ của hắn cuối cùng đã trở lại. Chỉ có như vậy mới có thể đứng cùng Tần vương. Họ rất xứng đôi.

* * *

"Phanh!"

Thẩm Trí Hằng vừa trở phòng ngủ của mình, liền tức giận đạp bay ghế, vẻ mặt vặn vẹo hung ác, trong mắt tràn đầy hận ý.

Ông ta cư nhiên bị nghiệp chướng Thẩm Nhược Kiều đó hù dọa, uy hiếp.

"Lão gia.." Quản gia vội vàng chạy tới.

"Hấp ta hấp tấp, vội vàng như thế làm gì?" Thẩm Trí Hằng hung hăng trừng mắt nhìn hắn, như muốn trút cơn giận của Thẩm Nhược Kiều lên quản gia.

Quản gia vội vàng dừng lại, vẻ mặt cung kính nói: "Lão phu nhân.. Lão phu nhân xảy ra chuyện.."

"Ngươi nói cái gì?" Thẩm Trí Hằng gấp đến mức tức giận, "Xảy ra chuyện gì? Ngươi nói rõ ràng cho ta!"

Thẩm lão phu nhân được phu nhân của Bách Lý Thanh Tùng mời đến miếu Thành Hoàng cầu nguyện ước chừng mười ngày.

Phu nhân của Bách Lý Thanh Tùng, Chu Quân Nguyệt, là muội muội ruột của Chu Quân Ngọc. Nhưng nàng lại được Thẩm lão phu nhân thích hơn Chu Quân Ngọc.

Cho dù Chu Quân Ngọc có chết, nàng cũng không cắt đứt quan hệ với Thẩm gia. Lễ hội mỗi năm, nàng đều cho người mang lễ vật tới Thẩm phủ. Hơn nữa, nàng đối với cháu gái Thẩm Nhược Kiều cũng rất quan tâm.

Chu Quân Nguyệt là một người rất tốt, có mối quan hệ tốt với rất nhiều người. Nàng và Bách Lý Thanh Tùng là quan hệ phu thê ân ái, nâng khay ngang mày.

Mặc dù Bách Lý Thanh Tùng cũng có thê thiế, nhưng cả hai thê thiếp đều là Chu Quân Nguyệt giúp hắn chọn, tính cách ôn nhu, cử chỉ đoan trang. Một vợ hai thiếp ở với nhau rất tốt, rất hòa hợp.

Bách Lý Thanh Tùng cũng có hai người muội muội, quan hệ cũng rất tốt, tỷ muội tình thân, huynh muội cũng tôn trọng lẫn nhau.

Có thể nói, cuộc sống yên bình của Bách Lý Thanh Tùng khiến nhiều người không khỏi ngưỡng mộ, đặc biệt là nam nhân, ai ai cũng hy vọng có thể trở thành Bách Lý Thanh Tùng thứ hai.

Dù nhà có thê có thiếp, nhưng cuộc sống vẫn rất yên bình a. Những chuyện như minh tranh ám đẩu, câu tâm đầu giác, trước giờ ở Tiên An Hầu phủ chưa từng có. Không giống những phủ đệ khác, bề ngoài có vẻ yên bình, thực tế lại hỗn loạn, ta và ngươi âm thầm đấu đá kẻ sống người chết.

Thẩm lão phu nhân cũng yêu quý Chu Quân Nguyệt như con gái ruột của mình, hai người thường xuyên hẹn nhau cầu nguyện ở miếu Thành Hoàng.

Lần này, hai người dự định cầu nguyện nửa tháng. Vì vậy, họ hoàn toàn không biết chuyện gì đã xảy ra với Thẩm gia và Bách Lý phủ trong khoảng thời gian này.

"Ngươi còn đứng đó làm gì? Còn không mau chuẩn bị xe ngựa đến miếu Thành Hoàng!" Thẩm Trí Hằng trừng mắt với quản gia, tức giận nói.

"Lão gia, lão phu nhân.. không phải ở miếu Thành Hoàng, mà là.. ở Tiên An Hầu phủ." Quản gia run rẩy nói.

"Ngươi nói cái gì?" Thẩm Trí Hằng vẻ mặt sửng sốt.

"Là.. Tiên An Hầu phủ cho người tới đưa tin. Hắn còn nói lão phu nhân.. muốn đại tiểu thư và nhị tiểu thư đi.. đến hầu phủ." Quản gia thận trọng nói.

Chuyện này..

Thẩm Trí Hằng nhất thời không hiểu được ý đồ của lão mẫu thân.

Chẳng lẽ là vì mẫu thân biết được chuyện xảy ra trong hai ngày này? Cũng không đồng ý mối hôn sự giữa Ngữ Yên với Bách Lý Văn Dương?

Đúng rồi, người duy nhất có thể ảnh hưởng đến quyết định của Thái hậu chỉ có lão phu nhân thôi.

"Đi, mời Nhị tiểu thư ra khỏi Phật đường, sau đó sai người đến Kiều viện gọi nghiệp.. mời Đại tiểu thư tới đây."

Thẩm Trí Hằng nén giận nuốt từ "chướng" chuẩn bị nói ra vào bụng. Bởi vì ông ta không dám đem Tô Như Ca ra đánh cược.

Kiều viện.

Thẩm Nhược Kiều nhìn quản gia tới đưa tin, trên mặt bình tĩnh nói: "Biết rồi, ta đi."

Quản gia nghe được câu trả lời của nàng, liền thở dài nhẹ nhõm. Hắn sợ đại tiểu thư sẽ từ chối hắn!

Rốt cuộc vừa rồi nàng đã khiến lão gia không nói nên lời!

Nghe được câu trả lời, quản gia vội vàng quay lại báo tin cho Thẩm Trí Hằng.

"Tỷ, tại sao tỷ lại đồng ý đi?" Thẩm Nhược Thần nhìn nàng, trầm giọng hỏi: "Nếu đó là một cái bẫy thì sao? Tỷ cũng biết mà, tỷ mới gây chuyện cho Thẩm Ngữ Yên và Bách Lý Văn Dương."

Chuyện của Thẩm Ngữ Yên và Bách Lý Văn Dương, đương nhiên là Xuân Bạch kể cho hắn. Xuân Bạch cũng nói với hắn rằng a tỷ đối với Bán Dung và Đình Lan có chút hoài nghi, bảo hắn phải đề phòng hai người này.

Về phần Đình Lan và Bán Dung, Thẩm Nhược Thần đương nhiên biết về họ. Hai người đó từ nhỏ đã rất xấu xa, nhìn bề ngoài thì có vẻ trung thành nhưng thực chất lại có ý đồ xấu.

Vì vậy, trong Thẩm phủ hiện tại, người duy nhất mà hắn và a tỷ có thể tin tưởng chính là Xuân Bạch.

Nghe vậy, Thẩm Nhược Kiều cười không đồng tình, nhìn hắn: "Vì nghĩ nó là bẫy nên ta mới phải đi. Nếu không, làm sao ta có thể đẩy bọn họ vào cái hố mà họ tự đào ra lần nữa? Có điều.."

Nàng ngừng lại một chút, nhìn hắn với vẻ mặt rất hài lòng, xoa xoa đỉnh đầu hắn, "Tiểu Nhược Thần của chúng ta lớn rồi a, đã biết lo lắng cho tỷ rồi! Sau này tỷ còn phải nhờ đệ bảo vệ a!" Thẩm Nhược Thần nghe xong liền vui vẻ, hai má lại xuất hiện một màu hồng ngại ngùng.

* * *

Tần Vương phủ.

Mộ Dung Du đang ngồi trên ghế nhàn nhã đọc sách thì Lãnh Lăng nhanh chóng đi tới, cúi đầu hành lễ nói: "Vương gia, Thẩm tiểu thư được mời đến Bách Lý phủ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.