m thanh này hùng hồn vang dội, lại mang theo một chút khẩu âm.
Lưng Bùi Duẫn cứng đờ.
Còn Tần Trú, người còn treo trên cửa lại bình tĩnh chào hỏi: “Thầy Đinh.”
Chủ nhiệm Đinh chỉ vào anh, ngón tay giống như bị bệnh Parkinson, điên cuồng run rẩy: “Em em em... em như này là sao, mau xuống, xuống đây!”
Tần Trú đang muốn nhảy xuống.
Chủ nhiệm Đinh gào lên: “Dừng!”
Tần Trú suýt nữa ngã xuống: “Sao vậy ạ?”
Chủ nhiệm Đinh giống như nhìn một món đồ sứ thủy tinh lung lay sắp đổ: “Từ từ, vươn một chân ra, có thể leo xuống thì đừng nhảy.”
Tần Trú: “... Không sao đâu thầy.”
Chủ nhiệm Đinh: “Chậm một chút, chậm một chút... ôi chao…”
Tần Trú trực tiếp nhảy xuống, bình an đáp xuống đất.
“Thật sự không sao, không cao.”
Chủ nhiệm Đinh trách cứ nói: “Lỡ như ngã xuống thì làm sao bây giờ?”
Tần Trú: “Có Bùi Duẫn làm đệm thịt.”
Bùi Duẫn: “...?”
Chủ nhiệm Đinh trải qua lần giảm xóc này, ngọn lửa phừng lên trời hơi đè xuống.
Ông nhìn Tần Trú rất lâu, vất vả lắm mới chấp nhận hành vi lén lút trốn ra ngoài của anh, cảm thấy tim đau từng cơn một.
Con trai mới lớn quậy một chút cũng là chuyện bình thường.
Ông cố gắng thuyết phục bản thân.
“Giải thích đi, tại sao lại đi ra ngoài?” Chủ nhiệm Đinh nhìn Bùi Duẫn, rồi nhìn về phía túi nhựa chứa đầy bạch tuộc viên bên cạnh: “Chuyện này là sao?”
Bùi Duẫn tiến lên một bước: “Như thầy nhìn thấy,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngay-dem-xung-hi-cho-giao-thao/3474419/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.