Chương trước
Chương sau
Tần Trú đỡ cậu đứng dậy, lấy nước khoáng ra đưa cho cậu: “Uống chút nước đi.”

Bùi Duẫn diễn đến nghiện: “Không uống, cậu đồng ý thì tôi mới uống.”

Tần Trú: “…”

Quấn chúng ăn dưa tỏ vẻ không hài lòng.

“Chỉ vậy thôi? Ngoài giao dịch ra còn gì nữa không? Mạnh dạn nói ra suy nghĩ của mình đi chứ!”

“Nhanh lên! Quần cũng cởi rồi, nhanh lên nào.”

Bùi Duẫn nhìn Tần Trú: “Nếu các cậu đã nói như vậy.”

Tần Trú: “Vậy thì?”

Bùi Duẫn: “Tôi nghĩ mình phải đáp ứng yêu cầu của mọi người. Bạn yêu, có một điều tôi luôn muốn nói với cậu.”

Tần Trú: “Nói đi.”

Bùi Duẫn bỗng nhiên xấu hổ: “Chuyện này tôi đã giấu trong lòng rất lâu rồi, Chính là… Cậu...”

Các bạn học nhao nhao vươn cổ lấy điện thoại ra muốn ghi lại khoảnh khắc này.

Bùi Duẫn: “Cậu có đồng ý thu ít tiền hơn một chút không? Hoa Bái đã gửi cho tôi lời nhắc tính tiền rồi.”

Tần Trú: “…”

Các bạn học im lặng hai giây, sau đó nhặt những chiếc chai rỗng trên mặt đất ném qua.

“Chết tiệt, cút đi!”

“Diễn một lần thì thôi đi, còn diễn lần hai?!”

Bùi Duẫn vừa cười vừa đỡ lấy chai nước khoáng rỗng rơi trước mặt: “Bị tôi lừa một lần là đủ rồi, lần thứ hai còn bị lừa. Làm theo lời các cậu có phải còn muốn dụ dỗ chúng tôi hôn nhau không?”

Các bạn học: “Đương nhiên rồi.”

Lão Tôn ho khan hai tiếng, trầm giọng nói: “Các em cho rằng thầy chết rồi sao?”

Các bạn học: “…”

Bùi Duẫn không sợ chết nói: “Thầy ơi, thầy xem được bao lâu rồi ạ?”

Lão Tôn: “Các em quan tâm thầy xem bao lâu rồi à.”

Bùi Duẫn cười nói: “Em biết thầy không vui vì hết kịch rồi, nhưng nếu em thật sự tỏ tình với Tần Trú thì thầy không được đuổi giết em nhé?”

Lão Tôn quả thực luôn ở bên cạnh xem kịch, bị chọc tức cũng không có tức giận: “Làm như Tần Trú sẽ đồng ý với em ấy.”

Tần Trú: “Được, em đồng ý rồi.”

Lão Tôn: “?”

Bùi Duẫn: “Phụt.”

Các bạn học: “Đỉnh, vẫn là học thần lợi hại, nếu không CP của các cậu đã không đứng đầu.”

Bùi Duẫn ôm lấy cổ anh: “Vậy được, tôi cũng là người có bạn trai rồi.”

Lão Tôn sau khi kinh ngạc thì tức giận dựng tóc gáy: “Này!”

Tần Trú lấy điện thoại ra, bấm máy tính: “Nếu hiện tại là bạn trai, tôi sẽ giảm cho cậu, giá hữu nghị 70%.”

Bùi Duẫn: “Giảm 80% đi.”

Tần Trú: “Giảm 75%, không thể thấp hơn.”

Bùi Duẫn: “Giao dịch thành công!”

Các bạn học: “…”

Lão Tôn cạn lời: “Giao dịch thành công cái mông, hai bọn em lại đây, những bạn khác ra sân chơi xếp hàng, ngơ ngác cái gì? Đi đi!”

Bùi Duẫn và Tần Trú rất nhanh đã cảm thấy hối hận.

Cái giá phải trả cho cái miệng hư hỏng lớn quá.

Lão Tôn có cảm giác nguy cơ.

Từ tầm quan trọng của việc làm bài tập về nhà một mình nói đến sự nguy hiểm của việc yêu sớm.

Bùi Duẫn nhắc nhở: “Thầy, nghi lễ bế mạc bắt đầu rồi.”

Lão Tôn như tỉnh mộng: “Ồ, vậy chúng ta đứng vào góc đi, đừng để bị phát hiện.”

Bùi Duẫn, Tần Trú: “...”

Bùi Duẫn nhịn không được: “Thầy ơi, vừa nãy em đùa đấy.”

Lão Tôn: “Thầy biết, nhưng vì học sinh lớp A5 đều tương đối ngoan, nhìn qua không có dấu hiệu yêu sớm nên thầy chỉ có thể tìm niềm vui từ em.”

Bùi Duẫn: “...”

Lão Tôn dạy dỗ cũng kha khá rồi, chỉ ra một án lệ: “Mặc dù thầy biết hai em đang nói đùa, nhưng chuyện xấu truyền nhiều, giả cũng thành thật. Thầy từng dạy một lớp, cũng là một cặp bạn cùng bàn, bạn nam lúc nào cũng bắt nạt bạn nữ, mọi người đều trêu chọc em ấy, nói rằng bạn nam bắt nạt bạn nữ là vì thích em ấy.”

“Sau đó bạn nữ tưởng thật, hai người liền ở bên nhau.” Bùi Duẫn tiếp tục.

Lão Tôn: “Em thông minh đấy, còn có chuyện sau đó, ba mẹ bạn nữ tức giận đến mức nhốt bạn nữ ở nhà. Sau đó, em ấy chuyển sang trường khác, điểm số của bạn nam tụt dốc, vốn là một hạt giống tốt, cuối cùng lại đăng ký vào một trường cao đẳng.”

Bùi Duẫn thầm nghĩ mấy thứ này tạm thời sẽ không rơi vào đầu họ, dù sao thì thời hạn bảo vệ vẫn là ba năm.

Nhưng vẫn phải giữ mặt mũi cho lão Tôn, Bùi Duẫn hứa hẹn: “Thầy yên tâm đi ạ, hai bọn em tự có chừng mực, đúng không, bạn trai?”

Lão Tôn: “...”

Vì cái miệng hư hỏng mà Bùi Duẫn đã nhận được “món quà” độc nhất vô nhị.

Lần này lớp 11A5 đạt giải nhất khối, ngoài mấy văn phòng phẩm như tập vở do nhà trường phát còn có quà của lão Tôn hứa hẹn.ứng dụng TᎽT

Các bạn học chờ mong đã lâu.

Lão Tôn cũng không làm họ thất vọng, trước lễ bế mạc, ông ấy đến căn tin mua một hộp kem ly, một số món ăn vặt bình dân và gọi trà sữa mang về.

Đồng thời cuối tuần này sẽ ít đi một trang bài thi.

Đại hội thể dục thể thao không cần tự học buổi tối, vì hôm nay là thứ sáu, các bạn học sau khi nhận đồ có thể giải tán.

Bùi Duẫn không lấy được những thứ này.

Trên tay cậu là một tờ giấy.

Tờ giấy được truyền đi khắp nơi, Bùi Duẫn bị cười nhạo rất lâu.

Hướng Vũ cười như điên: “Mẹ nó, tôi lớn như vậy, đây là lần đầu tiên nhìn thấy thứ này, phiếu giảm giá kiểm điểm nữa chứ.”

Sở Hạo cười đến đau bụng: “Số từ kiểm điểm giảm 75%, sao lão Tôn lại biết chơi như vậy?”

Bùi Duẫn mặt vô cảm: “Bạn cùng bàn, rõ ràng cậu là đồng phạm, tại sao chỉ có tôi có chứ?”

Tần Trú xé mở gói kem nói: “Tôi không cần phải viết bản kiểm điểm.”

Bùi Duẫn: “Thế giới đang suy tàn, lòng người không chân thành, ưm...”

Bùi Duẫn bị nhét kem đầy miệng.

Tần Trú: “Ăn đi, ngậm miệng lại.”

Những người khác được nhồi “cơm chó“.

Nếu như không nhìn lầm, hình như có vết răng trên que kem phải không?

Những thứ đưa cho Tần Trú cuối cùng cũng rơi vào tay Bùi Duẫn.

Bùi Duẫn ôm một túi đồ ăn vặt: “Đừng đi, lần trước tôi nợ Khỉ Mập một bữa, hôm nay đúng dịp nên tôi sẽ trả.”

Tần Trú không phản đối.

Khỉ Mập gửi tin nhắn nói phải trực nhật nên đến muộn.

Bùi Duẫn và Tần Trú đi đến phố ăn vặt trước.

Bùi Duẫn nhớ ra điều gì đó: “Này, lúc tôi chạy ấy, cậu nói chuyện với ai thế?”

Tần Trú nói: “Em họ.”

Bùi Duẫn nói “ồ”, không hỏi nữa.

Nếu là người theo đuổi, cậu còn có cớ để ghen hai câu.

Tần Trú nhìn cậu một cái: “Liên quan đến cậu đấy.”

Bùi Duẫn khá ngạc nhiên: “Hả? Đến chia rẽ uyên ương à?”

“Không hoàn toàn như vậy.”

Tần Trú lời ít ý nhiều kể chuyện có người muốn gây rắc rối.

Bùi Duẫn có vẻ bối rối: “Hồ... gì cơ, ai vậy?”

Tần Trú cạn lời đáp: “Người do cậu chọc vào, hỏi tôi à?”

Bùi Duẫn: “Tôi chọc vào quá nhiều người rồi.”

Tần Trú: “…”

Không cần phải tự hào thế đâu.

Bùi Duẫn suy nghĩ một lúc rồi nhớ ra ai đó.

“Ồ, người đó, cậu ta tên là Hồ Gia Vinh, không theo đuổi được cô gái tên đó thích liền nói chửi tôi là đồ ngu ngốc.”

Cậu nhớ rằng sau khi khai giảng không lâu, cậu ta đã chế nhạo cậu trên diễn đàn, nhưng nhanh chóng mai danh ẩn tích, Bùi Duẫn thấy cậu ta biến mất cũng chẳng để ý.

Không ngờ tới lại muốn chờ động lực để đột phá.

Bùi Duẫn nhớ kỹ, cậu nhìn có vẻ không quan tâm lắm nhưng cũng không coi thường đối phương.

Cậu ôm lấy Tần Trú, thấp giọng khóc huhu: “Anh Chúc, tôi sợ quá.”

Tần Trú: “Có tôi ở đây.”

Bùi Duẫn cười nói: “Được rồi, đến lúc đó cậu phải bảo vệ tôi đó.”

Tần Trú không để bụng chuyện này.

Chưa kể ngày nào họ vừa ra khỏi cửa đã tập tức lên xe tài xế Lý ngay.

Hơn nữa, đám vệ sĩ nấp trong bóng tối, nếu có chuyện gì sẽ lập tức ra tay.

“Bây giờ chúng ta có một lựa chọn rất khó khăn.” Bùi Duẫn nhìn các quán thịt nướng cạnh nhau với vẻ mặt nặng nề: “Đồ nướng của lão Thái rất hào phóng, nguyên liệu nướng bí mật của Tiểu Chu lại rất thơm, phải làm thế nào đây?”

Tần Trú kinh ngạc: “Cái này cũng cần suy nghĩ sao?”

Bùi Duẫn: “Cậu chọn một chỗ đi.”

Tần Trú không chọn cái nào cả.

Anh bước vào tiệm nướng Tiểu Chu trước, sau đó nhanh chóng bước ra với một túi nguyên liệu làm món nướng.

Bùi Duẫn: “... Họ chịu bán cho cậu à?”

Tần Trú bình tĩnh nói: “Tôi mua bí quyết của họ, đây là quà tặng kèm.”

Bùi Duẫn: “...”

Người có tiền hành động đơn giản và thô bạo như vậy sao?

Để ông chủ Tiểu Chu chịu bán, Tần Trú nhất định phải trả rất nhiều tiền.

Bùi Duẫn sững sờ một lúc lâu mới nói: “Có hơi lãng phí tiền đó anh à.”

Tần Trú: “Không lãng phí, về nhà đưa cho đầu bếp, muốn thì có thể ăn ở nhà.”

Bạn trai thần tiên gì đây chứ.

Bùi Duẫn ôm một túi gia vị thịt nướng, chân thành nói: “Nếu không phải sai thời điểm, hiện tại tôi sẽ cầu hôn cậu.”

Tần Trú ôm trán nói: “Cậu cũng dễ thỏa mãn quá đấy.”

Bùi Duẫn: “Chỉ cần cậu cần đến tôi, lên núi đao xuống biển lửa tôi cũng sẵn lòng.”

Tần Trú: “...” Cậu đang kết nghĩa anh em à?

Khi Khỉ Mập trực nhật xong chạy vội tới thì họ đã gọi rất nhiều thịt xiên.

Bên trong cửa hàng thì ngột ngạt, bên ngoài lại khá mát mẻ.

Khỉ Mập nhìn thấy bọn họ liền tăng tốc chạy tới không kịp thở, khi nhìn thấy một bàn đầy thịt, cậu ta sửng sốt thốt lên: “Thịnh soạn vậy sao?”

Thịt nướng không dễ no, ba người còn đang tuổi ăn tuổi lớn nên cần hấp thụ rất nhiều.

Để tiết kiệm tiền, Khỉ Mập và Bùi Duẫn thường gọi vài cái bánh hấp hoặc bánh gạo nướng.

Bùi Duẫn dẻo mỏ, lại đẹp trai, vóc dáng quyến rũ, bà chủ thường xuyên cho cậu thêm đồ ăn.

Khỉ Mập được cưng chiều mà lo sợ, ngồi xuống: “Các cậu đãi khách à?”

Bùi Duẫn không nhận chút công lao nào: “Bạn trai tớ mời đấy.”

Khỉ Mập há hốc, cậu ta biết nhà Tần Trú không giàu có, không thể ăn một bàn đồ ăn như vậy: “Ôi, học thần, cậu thật sự khách khí quá rồi, không cần phải như vậy đâu, thật ngại quá.”

Tần Trú: “Không bao nhiêu tiền cả.”

Khỉ Mập ngượng ngùng xoắn xít cầm xiên thịt cừu lên cắn một miếng.

Cậu ta nhai nhai, nuốt xuống, buồn bã nói: “Học thần.”

Tần Trú đặt một bó tre xuống: “Cái gì?”

Khỉ Mập cảm động nói: “Có phải cậu bán sắc không?”

Có bao nhiêu người muốn mua nguyên liệu làm món nướng của Tiểu Chu mà bọn họ cũng không bán, không ngờ Khỉ Mập có thể đợi được ngày lão Thái và Tiểu Chu hòa làm một.

Bùi Duẫn ghen tuông: “Đúng vậy, tớ còn không kịp cản.”

Khỉ Mập: “Học thần, cậu không cần như vậy! Cậu làm tôi bối rối quá.”

Bùi Duẫn: “Biết ai tốt với mình chưa, đối xử với tớ tốt vào.”

Tần Trú: “…”

Chuyện Bùi Duẫn thoát ế, Khỉ Mập thường xuyên bị cậu nhồi “cơm chó” nên cậu ta đã chuẩn bị sẵn tâm lý khi nhìn thấy họ ngồi cùng nhau.

Khỉ Mập rất ngạc nhiên khi một người kiêu ngạo như Bùi Duẫn lại khoe khoang với cậu ta trên WeChat, thậm chí Tần Trú giúp cậu mua một chai nước thôi cậu cũng có thể khen ngợi anh đến 500 từ, vậy mà khi cậu ở trước mặt anh lại kiềm chế đến mức không nhìn ra họ là một cặp.

“Xiên này hơi cay.”

“Đưa cho tôi.”

“Tôi cắn rồi...”

“Không có gì cả.”

Khỉ Mập: “...”

Rút lại mấy câu ở trên.

Khỉ Mập ban đầu có chút dè dặt, nhưng lát sau cậu ta nhận ra Tần Trú cũng không đáng sợ như vậy nên đã nói với anh rất nhiều chuyện của Bùi Duẫn.

Bùi Duẫn chính tai nghe cũng mơ hồ, rất nhiều chuyện cậu cũng không nhớ rõ.

“Có lần cậu ấy hẹn người ta đánh nhau, kết quả không biết sao lại đứng đó chơi nối thành ngữ với họ nửa tiếng, có một học bá đi qua, nghe một lúc liền không nghe nổi nữa, nói bọn họ lấy bốn chữ tạo thành số, trình độ quá thấp, sau đó cả hai đều cảm thấy xấu hổ, không nhắc đến chuyện đó nữa.”

“Còn có một lần, chính là cái người trung học phụ thuộc đó đó, lão Bùi từ chối lời tỏ tình của em gái anh ta, anh ta liền tới làm phiền lão Bùi, kết quả yêu cậu ấy từ cái nhìn đầu tiên, theo đuổi cậu ấy suốt hai tháng.”

Bùi Duẫn: “... Còn có chuyện này à? Chẳng phải anh ta ngày nào cũng tới gây rối sao?”

Khỉ Mập: “Nếu không thì sao mọi người đều nói nếu cậu có thể thoát ế là do đối phương mắt mù?”

Tần Trú: “Khụ.”

Khỉ Mập bổ sung: “Ngoại trừ học thần, đôi mắt của học thần giống như đèn soi sáng, chỉ cậu đi đúng hướng.”

Bùi Duẫn: “... Thế giới nịnh nọt thiếu cậu quả là đáng tiếc.”

Trời tối dần.

Bữa ăn chuẩn bị tàn.

Khỉ Mập hiếm khi được ăn thịt no nê, hài lòng sờ bụng nói: “Cảm ơn học thần đã chiêu đãi, lần sau tớ sẽ mời các cậu.”

Tần Trú nghe được rất nhiều chuyện cũ của Bùi Duẫn cũng vô cùng hài lòng: “Được.”

Họ đứng dậy, Tần Trú đang định gọi tài xế Lý thì một chiếc ghế đẩu bay tới.

Đôi mắt Tần Trú tối sầm lại, anh kéo Bùi Duẫn sang một bên.

Chiếc ghế nhựa chạm đất nảy lên vài lần.

Cách đó không xa, có mấy người đang đứng nhìn bọn họ với ánh mắt mỉa mai.

Bùi Duẫn: “...”

Khỉ Mập: “...”

Ăn thịt nướng là ám hiệu gì sao?

Nói bọn họ có thể tới kiếm chuyện à?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.