Không muốn sau giờ học lại đi một chuyến nữa, Bùi Duẫn đã đóng gói hành lý của mình vào một chiếc túi lớn mang đến trường.
Mọi người trong lớp đã gần đến đông đủ, những người có hạng mục thi đấu thì đang mượn giày và thay quần áo.
Hướng Vũ đang cầu xin Diệp Lãng Tinh cho cậu ta mượn bài tập, thấy cậu xách một cái túi lớn thì nói đùa: “Anh Bùi, cậu tới cứu nạn sao?”
Bùi Duẫn: “Mơ đi, đây là quần áo của tôi, buổi tối phải đi...”
Thấy cậu không nói nữa, Hướng Vũ truy hỏi: “Đi đâu?”
Bùi Duẫn tiếp tục đáp: “Nhà bạn cùng bàn của tôi.”
Ánh mắt Hướng Vũ trở nên vi diệu.
Sở Hạo chụp lấy cuốn sách bài tập bay tới của Lâm Dật Gia, xoay người nói: “Sao cậu lại đến nhà học thần?”
Bùi Duẫn: “Mùa đông sắp đến rồi, tôi sợ bạn cùng bàn của tôi lạnh nên đưa cho cậu ấy một ít quần áo.”
Hướng Vũ: “...”
Tần Trú: “…”
Sở Hạo kính nể nói: “Anh Bùi, ý thức của cậu cao thật.”
Bùi Duẫn bình thản tiếp nhận: “Bạn cùng lớp nên giúp đỡ lẫn nhau.”
Cậu nhét túi vào góc rồi nháy mắt với Tần Trú - khen tôi đi, tôi đã cho chúng ta cơ hội danh chính ngôn thuận mặc quần áo của nhau rồi đấy.
Tần Trú: “Bụi bay vào mắt à?”
Bùi Duẫn: “...”
Được rồi.
Dù sao cũng là người có thể nói những “lời yêu thương” như “Chữa bệnh cứu người, dùng bàn tay kỳ diệu khôi phục tuổi trẻ”.
Đừng ôm hy vọng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngay-dem-xung-hi-cho-giao-thao/3474410/chuong-58.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.