Chủ nhiệm Đinh nghĩ rằng, nếu cho ông thêm một cơ hội, ông nhất định sẽ kiểm tra bản thảo đó thật cẩn thận.
Trong lịch sử trường trung học số 3, chưa từng có ai dám đưa bản thảo kiểu này.
Thông báo tìm đồ thất lạc hầu hết đều rất ngắn, cũng rất bình thường.
Buổi sáng chủ nhiệm Đinh bận rộn đón tiếp lãnh đạo, đến lúc lên đài mới nhận được thông báo, chỉ liếc qua xem là bị mất cái gì, phát hiện ra là đồng hồ đeo tay mấy trăm ngàn mới xếp ở cuối cùng.
Sơ ý rồi.
Chủ nhiệm Định hít thở không thông.
Từng tiếng ồn ào vang lên trong sân thể dục.
Chủ nhiệm Đinh: “Yên lặng! Mời…”
Câu nói “Mời người mất đồ lên đài” còn chưa kịp nói ra, chủ nhiệm Đinh đã thấy ở gần cuối hàng ngũ ngay ngắn, tại vị trí lớp 11A5 có một mảnh rừng rậm nhỏ đồng loạt giơ tay lên.
Lão Tôn sửng sốt: “Các em biết ai mất đồng hồ đeo tay sao?”
Lâm Dật Gia là người hướng dẫn tập luyện của lớp, đứng bên cạnh Lão Tôn nói: “Là Trang Du Lam làm mất ạ.”
Lão Tôn: “...”
Vừa rồi ông ấy còn nghĩ xem là ai không hiểu chuyện mà mang thứ đồ mắc tiền như vậy tới trường.
Hóa ra là học sinh lớp mình.
Trang Du Lam sắp khóc rồi.
Cô ta thực sự không ngờ các bạn trong lớp lại “nhiệt tình” như vậy.
Bạn học A: “Trang Du Lam, mau lên đi, đây không phải thứ cực kỳ quan trọng với cậu sao?”
Bạn học B:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngay-dem-xung-hi-cho-giao-thao/3474383/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.