Tần phu nhân cứng người nửa phút mới đóng cửa lại trước ánh mắt khó hiểu của Phương Khả Tâm và Tần Ngọc Thành.
“Dì Ba, sao vậy?”
Tần phu nhân vuốt tóc mai bên tai, bình tĩnh nói: “Hoa mắt thôi.”
Bà im lặng mấy giây, lại mở cửa ra: “...”
Phương Khả Tâm đã nóng lòng chờ từ nãy giờ, cho nên lập tức ló đầu ra nhìn, thấy được tình cảnh trong phòng thì há to miệng: “Ồ wow…”
Chỉ thấy trên giường bên cửa sổ, có hai thiếu niên đang đè lên nhau.
Bùi Duẫn nằm ngang, đầu gối đặt trên bụng Tần Trú, áo trên người cũng bị kéo lên, lộ ra một đoạn eo.
Tư thế ngủ của Tần Trú rất bình thường, một tay đặt trên đầu Bùi Duẫn, chăn bị rơi hết xuống đất.
Tần phu nhân nhớ rằng lúc mình vừa mới yêu đương với Tần Phi, có một lần lên núi chơi, Tần Phi ngồi trên sân cỏ, bà nằm trong lòng ông ngắm sao trên trời.
Nhìn dáng vẻ của con trai và “con dâu” mình, nếu như không phải khuôn mặt lúc ngủ của hai đứa quá bình thản, bà còn hoảng hốt cho rằng hai đứa cùng nhau ngắm sao rồi tay trong tay chết vì tình.
Ánh mắt Tần phu nhân chuyển sang một bên, thấy được chậu nước trên mặt đất.
Ồ, nước cũng chuẩn bị xong rồi, còn thiếu dao nữa.
Bệnh đi như sợi chỉ*.
(*) Bệnh đi như sợi chỉ: Có ý nói khi bệnh đến thì nhanh và dữ dội nhưng việc khỏi bệnh thì lại rất chậm.
Cộng thêm việc có Bùi Duẫn ở bên cạnh, Tần Trú ngủ rất ngon, đã lâu rồi không thấy ngủ trễ nữa.
Lần thứ hai Tần phu nhân mở cửa ra, anh đã tỉnh rồi.
Tần Trú thấy ánh mắt “Sợ hãi! Con trai tôi và con dâu lại dính lấy nhau!” của Tần phu nhân, lại thấy vẻ mặt trợn mắt há mồm của hai em họ, cảm thấy đầu hơi đau.
Anh đẩy Bùi Duẫn đang ngủ như chết một cái: “Dậy đi.”
Bùi Duẫn đẩy tay anh ra: “Tôi phục vụ cậu cả đêm rồi, mệt lắm, ngủ một lúc nữa đi mà.”
Tần Trú: “...”
Tần phu nhân: “...”
Phương Khả Tâm đần mặt nói: “Các anh đã làm gì? Chơi game cũng chơi kiểu đó được sao?”
Một tay Tần Ngọc Thành bịt miệng cô lại, trực tiếp kéo đi: “Im miệng.”
Phương Khả Tâm: “Ưm ưm ưm…”
Chỉ còn Tần phu nhân đứng ngoài cửa.
Bà nhanh chóng đi vào, đóng cửa lại, trong lòng phức tạp nói: “Hai đứa làm sao thế?”
Tần Trú: “Cậu ấy mộng du.”
Tần phu nhân thực sự muốn hỏi, con xem mẹ là đồ ngốc à?
Bùi Duẫn mộng du xong leo lên giường con, con không đá xuống mà lại ngoan ngoãn làm gối cho người ta ôm?
Bùi Duẫn mơ màng nghe thấy giọng nói của Tần phu nhân, giật mình tỉnh lại.
Cậu bối rối ngồi dậy, đầu tóc rối bời, hồn chậm rãi trở về: “Chào buổi sáng dì ạ.”
Tần phu nhân: “Không còn sớm nữa, hai đứa như này là sao?”
Bùi Duẫn đang định nói thật, nhưng ở chỗ Tần phu nhân không nhìn thấy, Tần Trú lại nhẹ nhàng nhéo cậu một cái.
Bùi Duẫn ngay lập tức hiểu ý.
Anh không muốn Tần phu nhân biết đêm hôm qua mình lại sinh bệnh.
Bởi vì gần đây tình trạng sức khỏe của Tần Trú không tệ, tâm tình của Tần phu nhân cũng tốt hơn rất nhiều, bà cảm thấy nghe lời đại sư mà cưới Bùi Duẫn tới xung hỉ là một lựa chọn chính xác, càng đối tốt với Bùi Duẫn hơn.
Nếu như chỉ vừa mới qua một tuần mà Tần Trú lại bị bệnh lần nữa, dù bệnh nặng hay nhẹ, trong lòng Tần phu nhân chắc chắn sẽ để lại vướng mắc.
“Con mộng du.” Nghĩ tới đây, Bùi Duẫn cảm thấy Tần Trú thật tri kỷ, nhận tâm ý của anh, sửa miệng lại.
Tần phu nhân: “...”
Hai đứa thông đồng lời khai trước rồi đúng không?
Tần phu nhân đau đầu, không muốn truy cứu nữa, tự an ủi mình rằng hai đứa con trai ngủ chung một giường cũng là chuyện bình thường.
“Rửa mặt nhanh rồi xuống ăn cơm.” Tần phu nhân xoay người đi ra ngoài.
Vừa đến trước cửa, bà lẳng lặng nhìn lại phía sau.
Hình như Bùi Duẫn còn chưa ngủ đủ, như người không xương mềm nhũn tựa vào Tần Trú, mà con trai bà từ trước đến nay không thích tiếp xúc cơ thể với người khác lắm, giờ lại dung túng như vậy, nhẹ nhàng đẩy đẩy đầu cậu, để kệ cậu coi mình là gối ôm.
Tần phu nhân dừng lại một chút, cuối cùng cũng không nói gì.
Mười lăm phút sau, hai người rửa mặt xong, thay quần áo rồi xuống lầu.
Trong phòng ăn đã chuẩn bị xong bữa trưa, đồ ăn đã hơi nguội được đem đi hâm nóng lại.
Phương Khả Tâm và Tần Ngọc Thành vừa mới cãi nhau một trận, cô ấy trách cậu ta lôi mình đi, đang tức giận ném quả nho vào cậu ta.
Tần Ngọc Thành vừa trợn mắt xem thường, vừa bắt lấy nhỏ bỏ vào miệng mình.
Sau khi Bùi Duẫn ngồi xuống, Phương Khả Tâm hỏi thẳng cậu: “Anh dâu, buổi tối các anh đã chơi game gì vậy?”
“Chơi game?” Bùi Duẫn nghiêm mặt nói: “Thời gian buổi tối tốt đẹp như vậy, sao lại dùng để chơi game?”
Tần phu nhân nhìn sang.
Tần Ngọc Thành cũng nhìn sang.
Chỉ có Tần Trú bình tĩnh cầm muỗng múc một chén canh.
Bùi Duẫn: “Tất nhiên là phải học bài. Dạo chơi trong biển tri thức mới có thể giúp anh tìm được chính mình.”
Phương Khả Tâm sợ hãi, có người không thích chơi game sao?
Tần Ngọc Thành cười nhạt: “Học trên cùng một cái giường sao?”
Vừa nói xong, trên bàn cơm đột nhiên trở nên tĩnh lặng.
Bùi Duẫn không thay đổi sắc mặt, nói: “Một người khổ học, không bằng hai người cùng nhau thảo luận, giống như nguồn gốc của sự sống cũng không phải do một người có thể định đoạt.”
Tần Ngọc Thành: “...”
Cậu ta không nói lại Bùi Duẫn, hừ một tiếng không để ý tới cậu nữa.
Tần phu nhân bị chọc cười, hoàn toàn quên cái cớ mộng du mà hai người bọn họ bịa ra, mở miệng nói: “Được rồi, ăn trước đi, ăn xong rồi nói chuyện tiếp.”
Phương Khả Tâm vẫn đang bình phẩm lời của Bùi Duẫn, nghiêng đầu một cái: “Nhưng mà, sao hai anh lại để hai cái giường chứ? Người ta nói kết hôn rồi phải ngủ chung giường mà.”
Tới rồi.
Chuyện cần tới kiểu gì cũng sẽ tới.
Bùi Duẫn: “À, tại có lúc anh học quá muộn nên sẽ tự ngủ một mình, sợ quấy rầy cậu ấy.”
Mọi chuyện đều có thể lấy học hành làm lý do.
Tần phu nhân sặc một cái, nếu không phải bà biết thành tích của Bùi Duẫn thì bà đã tin rồi.
Nhưng Phương Khả Tâm không biết thành tích của cậu, cho nên tin luôn.
Cô ấy cũng chỉ thuận miệng hỏi một câu, buổi sáng thấy hai người bọn họ ngủ chung một chỗ, cũng hiểu rằng tình cảm của hai người không tệ.
“Anh dâu, anh thật lợi hại.”
Tần Ngọc Thành nhìn dáng vẻ ngốc bạch ngọt của cô ấy, không nhịn được nói: “Ngu ngốc.”
Trong lòng Bùi Duẫn cảm thấy có chút kỳ quái.
Ngay từ lần đầu tiên gặp mặt, Tần Ngọc Thành đã có địch ý với cậu.
Sau này hỏi một chút là được.
Buổi tối sân khấu kịch mới bắt đầu.
Tần Ngọc Thành tỏ thái độ khác thường, đòi đi theo, Phương Khả Tâm dùng sức kéo cánh tay cậu ta: “Đi làm gì, cho mọi người xem bộ tóc vàng của anh nổi bật thế nào sao?”
Bùi Duẫn cũng không ngại, khoác vai Tần Trú nói: “Đi thôi, nhiều người càng vui.”
Tần Trú cầm tay của cậu xuống, cũng không phản đối.
Vì vậy, cuộc hẹn của hai người lại có thêm hai cái đuôi phía sau.
Nhưng hai cái đuôi nhỏ này rất tận tụy với công việc của mình, yên lặng, Bùi Duẫn và Tần Trú đi phía trước, cậu một câu tôi một câu mà trò chuyện.
Sau khi kiểm tra vé vào cửa, bọn họ tìm chỗ rồi ngồi xuống.
Vé của bọn họ liền nhau, đều ở tầm giữa hàng đầu tiên.
Phương Khả Tâm kéo Tần Ngọc Thành đang muốn chen vào giữa Bùi Duẫn và Tần Trú lại, đẩy cậu ta ra ngoài cùng, còn mình thì ngồi xuống cạnh Bùi Duẫn.
Sân khấu kịch này được chuyển thể từ một tác phẩm văn học kinh điển, Bùi Duẫn lại chưa từng đọc nên cảm thấy rất mới mẻ.
Thỉnh thoảng cậu nhìn về phía Tần Trú một cái, nhận ra anh đang hơi mất tập trung, như đang chờ gì đó.
Trong nhà hát lúc sáng lúc tối, chỉ có ánh đèn mờ mịt trên sân khấu.
Cậu sáp tới bên Tần Trú, học dáng vẻ lúc Tần Trú chơi xấu dán sát vào tai cậu nói chuyện, xích lại nói: “Không tập trung kìa, đang nghĩ tới cô gái nào vậy?”
Hơi thở ấm ấm phả vào khiến đôi tai mềm mại của Tần Trú cứng đờ trong chốc lát.
Bùi Duẫn cười như vừa thực hiện được ý xấu: “Đoán trúng rồi sao?”
“Chúc Chúc, cậu như vậy là không có thành ý, tôi đối tốt với cậu như vậy thế mà chút yêu cầu nhỏ của tôi cậu cũng không chịu thực hiện.” Bùi Duẫn định thuyết phục anh.
Bỗng nhiên Tần Trú đưa tay ra, nắm lấy cằm cậu: “Cái gì cậu muốn tôi cũng chịu, trừ cái này.” - Bản edit được thực hiện và đăng tải miễn phí tại t y t, user HD vui lòng không giở thói chôm chỉa và thu phí. Cảm ơn!
Bùi Duẫn: “... Đệch, tại sao?”
Tần Trú không lên tiếng, chuyên tâm nhìn lên sân khấu.
Cả đầu Bùi Duẫn đầy dấu chấm hỏi, cậu sờ cái cằm bị anh bóp, cảm thấy anh dùng chiêu mỹ nhân kế này thuận tay ghê.
Tần Trú không thể nào nói cho cậu biết.
Rằng dáng vẻ Bùi Duẫn nghĩ mọi biện pháp cầu xin anh rất thú vị, cho nên anh mới không xóa đi.
Nếu như nói ra, chắc chắn Bùi Duẫn sẽ tức chết.
Rõ ràng đã xấu hổ đến mức muốn đâm đầu vào tường, cũng không phát hiện ra mặt và tai mình đã đỏ bừng, còn cố tỏ ra vẻ bình tĩnh thản nhiên.
Tần Trú sờ điện thoại di động trong tay.
Chờ một thời gian nữa đi.
Bên cạnh nhà hát có một trung tâm mua sắm.
Xem kịch xong cũng đã hơn 9 giờ, trong trung tâm mua sắm vẫn còn vài cửa hàng mở cửa.
“Em đói rồi, đi ăn gì đó không?” Phương Khả Tâm đề nghị.
Ba chàng trai cũng không có ý kiến gì.
Trên đường có ba cô gái đi chung, lúc đi ngang qua, câu chuyện của bọn họ cũng theo gió mà bay tới.
“Trong trung tâm thương mại có quán cà phê đang giảm giá đó.”
“Là tiệm “Quán của Mèo” sao, bánh ngọt của tiệm đó ăn rất ngon, đi ăn thử không?”
Tai Phương Khả Tâm hơi động một cái: “Anh họ, chúng ta cũng đi chứ?”
Tần Trú nhìn về phía Bùi Duẫn: “Cậu thì sao?”
Bùi Duẫn: “Cũng được, anh họ em mời.”
Phương Khả Tâm ngọt ngào nói: “Cảm ơn anh họ!”
Tần Ngọc Thành không nhìn được nữa: “Muốn anh họ mời cũng không cần anh nói.”
Hình như bạn nhỏ này rất có ý kiến với cậu.
Bùi Duẫn kéo Tần Trú đang cau mày muốn nói gì đó lại, cho bạn nhỏ này một liều thuốc mạnh: “Anh với chồng anh, phân biệt làm gì chứ.”
Tần Trú: “...”
Tần Ngọc Thành: “...”
Phương Khả Tâm tặc lưỡi hai tiếng, thầm nói không nhìn thấy gì cả.
Hiệu lực của liều thuốc này hơi mạnh, làm Tần Ngọc Thành suýt chút nữa đã tức đến khóc.
Đoạn đường tiếp theo cậu ta chẳng nói câu nào, Bùi Duẫn tới chọc, cậu ta mới hung hăng trợn mắt nhìn lại.
Bùi Duẫn nói với Tần Trú: “Em họ cậu rất ghét tôi.”
Tần Trú: “Cậu đừng chọc nó là được.”
Bùi Duẫn nói: “Cậu rất có vấn đề trong việc giáo dục trẻ em, chúng ta phải biết được em ấy bị gì mới có thể dùng phương pháp yêu thương khích lệ, hòa tan tảng băng trong lòng em ấy.”
Tần Trú: “...”
Tảng băng cái mẹ nó chứ.
Vì hôm nay là thứ bảy, trong trung tâm thương mại có rất nhiều người, đã hơn 9 giờ nhưng vẫn không có dấu hiệu giảm bớt.
Quán cà phê “Quán của Mèo” nằm ở ngay tầng một, có một nhân viên mặc mascot*, cầm kèn tuyên truyền tin tức giảm giá, lượng người xếp hàng đông vô cùng.
(*) Mascot: Một nhân vật, đồ vật hoặc con vật… được nhân bản hóa nhằm đại diện và giúp cụ thể hóa tính cách của một tổ chức, cộng đồng hoặc thương hiệu.
Phương Khả Tâm nhìn dòng người hình chữ S kia là lại nhức đầu.
“Anh họ, các anh xếp hàng trước đi, em muốn đi vệ sinh.”
Tần Trú: “Ừ.”
Bùi Duẫn cũng hơi muốn đi: “Tôi cũng muốn đi, hai người chiếm chỗ trước nhé.”
Tần Ngọc Thành lẩm bẩm: “Anh lười thì c…”
Lời còn sót lại bị ánh mắt trong trẻo lạnh lùng của Tần Trú đẩy ngược vào trong, Tần Ngọc Thành bĩu môi, cảm thấy hơi tủi thân.
Bùi Duẫn đi vệ sinh rồi ra trước, đợi mười phút sau mới thấy Phương Khả Tâm.
Bọn họ đi tới quán cà phê, Phương Khả Tâm vừa đi vừa than phiền rằng nhà vệ sinh quá đông người.
Bùi Duẫn đáp lại, chợt dừng bước.
Cách đó không xa, Tần Trú bị một cô gái từ trong tiệm bước ra đụng trúng, cà phê tạt hết lên quần áo của anh.
Phương Khả Tâm cũng nhìn thấy, kéo kéo Bùi Duẫn: “Anh dâu, tiếp theo có thể là hỏi số điện thoại đấy.”
Tần Trú thường xuyên bị người khác giả vờ đụng phải như vậy, Phương Khả Tâm nhìn quen rồi.
Cô ấy bảo đảm với Bùi Duẫn: “Anh họ chắc chắn sẽ không cho cô gái đó số điện thoại đâu…”
Phương Khả Tâm nhìn cảnh cách đó không xa, tức đến phun lửa.
Trong lòng Bùi Duẫn nói, đúng là anh em không cho người ta số điện thoại, nhưng cũng không nói là sẽ không lấy số của người ta.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]