Tần phu nhân cứng người nửa phút mới đóng cửa lại trước ánh mắt khó hiểu của Phương Khả Tâm và Tần Ngọc Thành.
“Dì Ba, sao vậy?”
Tần phu nhân vuốt tóc mai bên tai, bình tĩnh nói: “Hoa mắt thôi.”
Bà im lặng mấy giây, lại mở cửa ra: “...”
Phương Khả Tâm đã nóng lòng chờ từ nãy giờ, cho nên lập tức ló đầu ra nhìn, thấy được tình cảnh trong phòng thì há to miệng: “Ồ wow…”
Chỉ thấy trên giường bên cửa sổ, có hai thiếu niên đang đè lên nhau.
Bùi Duẫn nằm ngang, đầu gối đặt trên bụng Tần Trú, áo trên người cũng bị kéo lên, lộ ra một đoạn eo.
Tư thế ngủ của Tần Trú rất bình thường, một tay đặt trên đầu Bùi Duẫn, chăn bị rơi hết xuống đất.
Tần phu nhân nhớ rằng lúc mình vừa mới yêu đương với Tần Phi, có một lần lên núi chơi, Tần Phi ngồi trên sân cỏ, bà nằm trong lòng ông ngắm sao trên trời.
Nhìn dáng vẻ của con trai và “con dâu” mình, nếu như không phải khuôn mặt lúc ngủ của hai đứa quá bình thản, bà còn hoảng hốt cho rằng hai đứa cùng nhau ngắm sao rồi tay trong tay chết vì tình.
Ánh mắt Tần phu nhân chuyển sang một bên, thấy được chậu nước trên mặt đất.
Ồ, nước cũng chuẩn bị xong rồi, còn thiếu dao nữa.
Bệnh đi như sợi chỉ*.
(*) Bệnh đi như sợi chỉ: Có ý nói khi bệnh đến thì nhanh và dữ dội nhưng việc khỏi bệnh thì lại rất chậm.
Cộng thêm việc có Bùi Duẫn ở bên cạnh,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngay-dem-xung-hi-cho-giao-thao/3474373/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.