Chương trước
Chương sau
Bùi Duẫn ngẩn ra, theo bản năng tìm kiếm bóng dáng của Tần Trú.

Đầu quay một nửa mới sực nhớ ra sức khỏe anh không tốt, không thể chạy bộ, bây giờ đang bị thầy thể dục ấn ngồi xuống dưới bóng cây.

Người không có ở đây, lá gan của Bùi Duẫn cũng to hơn: “Tôi mà sợ cậu ta á? Không thể nào, để tôi cho các cậu xem ở trong nhà ai có tiếng nói hơn.”

Đám học sinh nam la ó một trận.

Bùi Duẫn: “Thế này nhé, tôi cho cậu tiền, cậu tự mua đi.”

Thu Đồng run rẩy khoé miệng: “Cái này cũng gọi là cho chúng tớ xem ai có tiếng nói hơn sao?”

Hướng Vũ cười đến mức ôm bụng ngồi xổm xuống đất: “Đúng vậy, rõ ràng mọi thứ đều do học thần quyết định, anh Bùi làm gì dám phản kháng.”

Bùi Duẫn phản bác: “Cái này gọi là biết chăm sóc người nhà đó có hiểu không? Một người đàn ông tốt phải cho đối phương đủ cảm giác an toàn, phải làm gương tốt…”

“Xì ——” Mọi người trợn trắng mắt về phía cậu, sôi nổi tản ra.

“Đừng đi mà, vừa nhìn đã biết các cậu là cẩu độc thân, làm sao hiểu được chúng tôi chứ.” Bùi Duẫn nhìn bóng bọn họ hô lên.

Hướng Vũ quay đầu lại nói: “Anh Bùi thôi đi, cậu về soi lại gương xem, hai chữ độc thân trên đầu cậu đang sáng chói kia kìa, còn ở đó mà cười nhạo chúng tôi sao?”

Bùi Duẫn kinh ngạc: “Mẹ nó?”

Cậu đã kết hôn rồi, vậy mà vẫn chưa thoát khỏi kiếp độc thân à?

Thu Đồng cười không khép được miệng: “Học thần nhìn qua đáng tin cậy hơn cậu nhiều, muốn tìm đối tượng cũng nên tìm người như học thần kìa.”

Bùi Duẫn dạy dỗ lại cô ấy: “Không nên đánh giá con người qua vẻ bề ngoài, nhìn thoáng qua thì trông tớ cũng hơi tồi thật, nhưng có một trái tim chân thành dịu dàng. Tớ kém cậu ta chỗ nào chứ?”

Thu Đồng yên lặng nhìn cậu mấy lần: “Cậu với học thần vốn cũng sàn sàn như nhau, nhưng sau chuyện tiết thể dục, chỗ nào cậu cũng kém cậu ấy, hừ!”

Cô ấy nói xong liền quay đầu rời đi, đuôi ngựa sau đầu lắc lư liên tục.

Bùi Duẫn gọi cô ấy một tiếng: “Này, tiền…”

Thu Đồng không quay đầu lại: “Tự giữ lại mua cho học thần đii!”

Bùi Duẫn: “Ừ ha, cũng đúng.”

Thu Đồng thoáng loạng choạng một cái.

Thái độ Bùi Duẫn quá mức bình thường, mọi người không ai để trong lòng, chỉ cho là đùa giỡn một hồi, đùa xong thì hết.

Nhưng từ đó về sau, thường xuyên có người đùa giỡn cậu.

Có người rủ cậu chơi bóng rổ, còn hỏi một câu, học thần nhà cậu có đồng ý cho cậu đi không?

Sau khi phần thi chạy đường dài kết thúc, mọi người đều giải tán.

Còn hai mươi phút nữa mới đến thời gian tan học, Bùi Duẫn vốn dĩ muốn đi chơi bóng rổ, chuẩn bị đến sân bóng rổ thì dừng lại.

“Các cậu chơi trước đi, tôi có chút việc.”

Bùi Duẫn nhìn về phía bóng cây, không thấy bóng dáng Tần Trú đâu nữa.

Cậu đến tiệm tạp hoá bên cạnh sân thể dục mua nước trước, kết quả móc túi nửa ngày cũng chỉ có 5 đồng, học tiết thể dục nên cậu cũng không mang theo điện thoại.

Bùi Duẫn và chủ tiệm nhìn chằm chằm nhau một lát, cuối cùng cậu vẫn phải khuất phục trước hiện thực: “Có loại đồ uống lạnh nào 5 đồng không?”

Đến khi Bùi Duẫn cầm nước ra khỏi quán thì thấy Tần Trú đang cầm một túi nilon đi về phía cậu.

Bùi Duẫn khâm phục lá gan của anh, cậu nhìn xung quanh một chút, không nhìn thấy giáo viên nào mới tiến lên chào hỏi: “Cậu đi đâu vậy?”

Tần Trú không đáp, nhét túi nilon vào lồng ngực cậu.

Bùi Duẫn theo bản năng nhận lấy, bị lạnh run cả người, giật mình nói: “Cậu trốn đi mua đấy à?”

Tần Trú: “Ừm.”

Tiết thể dục tuy là được phép tự do, nhưng cũng không cho phép đến tiệm bán hàng trong giờ học.

Bị phát hiện thì không ai nói gì đâu, mà đợi tan học sẽ được giáo viên thể dục mời đến văn phòng giáo viên “uống nước”, được giáo viên thể dục hỏi han ân cần: “Trò có gì không hài lòng với thầy sao?”, “Trò không đi hàng quán trong tiết khác mà lại trốn đi trong tiết thầy, có phải do ghét thầy rồi không?” các kiểu.

Thà bị mắng chửi một hồi còn hơn, dù sao cũng nhẹ nhàng dứt khoát hơn tí.

Mấy bạn học từng đi theo giáo viên thể dục “tâm sự” sau khi quay lại mặt mày xám tro, liên tục dặn dò, có thể đi hàng quán, nhưng tốt nhất đừng bao giờ để giáo viên phát hiện.

Bùi Duẫn đang muốn nói gì đó, bỗng nhiên da đầu tê rần, nhìn thấy giáo viên thể dục nhảy xuống từ xà đơn, đi về phía bọn họ.

Cậu giữ chặt tay Tần Trú, kéo anh vào một góc.

Bên ngoài cửa tiệm có một mảnh đất xanh cỏ, đi vào trong ngồi xổm tại một góc, dùng cây cối che người, nếu không nhìn cẩn thận thì không thể phát hiện đang có người bên trong, nơi này thường để trốn giáo viên.

Tần Trú không hiểu chuyện gì, cùng ngồi xuống trên thảm cỏ, thảm cỏ xanh hơi chật hẹp, hai người họ ngồi sát vào nhau, Tần Trú có thể cảm nhận được khí lạnh tỏa ra từ túi nilon.

Bùi Duẫn vừa chảy mồ hôi, mùi mồ hôi tuy không nồng, nhưng cũng nhớp nháp rất khó chịu.

Ngược lại với cậu, cả người Tần Trú tươi mát nhẹ nhàng, còn ngửi thấy cả mùi sữa tắm hương bạc hà.

Bùi Duẫn nghiêng đầu, nhìn thấy hầu kết của Tần Trú, bỗng nhiên nghĩ, anh không thể vận động kịch liệt, vậy có đổ mồ hôi không ta? Cái kiểu đổ mồ hôi đầm đìa, mồ hôi chảy xuống dọc theo cằm, lướt xuống hầu kết, hoàn toàn lọt vào cổ áo…

Bùi Duẫn: “…”

Tại sao cậu lại tưởng tượng mấy thứ này? Có bệnh à?

Không lâu sau, giáo viên thể dục đi vào cửa tiệm, mua một chai nước vận động, còn ngó trái ngó phải như đang đi trộm.

Giáo viên thể dục không đứng lại lâu, rất nhanh đã rời đi.

Như muốn che giấu cảm xúc nào đó, Bùi Duẫn gãi gãi mặt: “Cậu nói xem, sao thầy lại làm chuyện vừa hại mình vừa hại người thế chứ, mọi người cùng nhau ngồi trên sân bóng cụng ly không được sao?”- Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng TᎽT

Tần Trú hoàn toàn không có cách nào tưởng tượng đến cảnh tượng đó, đứng lên: “Không được, đứng lên đi.”

Bùi Duẫn giật giật chân: “Chân tê rần mất rồi.”

Tần Trú rũ mắt liếc cậu một cái, bỗng nhiên duỗi tay, trực tiếp ấn cậu ngồi xuống đất.

Bùi Duẫn sửng sốt không kịp phản ứng, mông ngồi bịch xuống, ngơ ngác: “?”

Vừa lúc Hướng Vũ và Sở Hạo cũng tới mua nước, tò mò nhìn bọn họ.

Sở Hạo: “Ồ, học thần, bạo lực gia đình à?”

Hướng Vũ đá cậu ta một cái: “Học thần là đang dạy bảo người ta, đúng thật rất nên dạy dỗ lại, anh Bùi mới nói mọi chuyện trong nhà đều do cậu ấy quyết định.”

Tần Trú nhướng mày, dùng ánh mắt dò hỏi nhìn cậu.

Bùi Duẫn đang ngồi dưới đất: “Hiểu lầm, hiểu lầm thôi.”

Sở Hạo: “Anh Bùi đừng sợ, cứ thoải mái quát tháo trước mặt học thần đi.”

Hướng Vũ và Sở Hạo kẻ xướng người hoạ kể lại sự việc, Bùi Duẫn cực kỳ muốn bóp chết bọn họ.

Bùi Duẫn cắn răng nói: “Hình như đã lâu rồi tôi chưa động tay động chân.”

Hướng Vũ: “Anh Bùi, tôi chợt nhớ ra mình còn có việc, tạm biệt cậu.”

Sở Hạo cũng vội nói: “Tôi đi giúp cậu ấy.”

Bọn họ đến cả nước cũng chưa kịp mua, lập tức cao chạy xa bay.

Tần Trú nghe xong đã hiểu đầu đuôi câu chuyện, nhìn vẻ mặt Bùi Duẫn cau có như đang bị đau răng, vươn tay: “Không đứng dậy à?”

Bùi Duẫn nhìn ngón tay thon dài như ngọc của anh, không đành lòng dùng ngón tay dơ bẩn chạm vào, thử thử giơ ra hai ngón tay, nắm lấy ngón trỏ của anh, một tay khác chống trên mặt đất, đứng lên.

“Cậu đẩy tôi làm gì?” Bùi Duẫn khom lưng xách túi nilon trên đất lên, lấy ra thứ bên trong, không ngoài dự đoán, đúng là sinh tố vải thiều, trên cái ly còn có logo của Sơn Duyệt Cư.

Trong chốc lát, cảm xúc trong lòng cậu có chút ngổn ngang, bề ngoài Tần Trú có vẻ lạnh lùng, không ngờ lại săn sóc như vậy.

Bùi Duẫn đương nhiên không thể tự mình duỗi tay đòi, Tần Trú thế mà trực tiếp nhét vào tay cậu luôn.

Tần Trú: “Tại cậu ngứa đòn.”

Bùi Duẫn: “???” Trả lại cảm động vừa nãy cho tôi mau.

Tần Trú không thể nói cho cậu nguyên nhân thật sự.

Ngay khi anh nhìn Bùi Duẫn từ trên cao xuống, trong nháy mắt không nghĩ ngợi gì, lập tức ấn Bùi Duẫn ngồi xuống. Không chỉ Bùi Duẫn ngơ ngác, ngay cả chính anh cũng không biết nên giải thích như thế nào.

Cũng may Bùi Duẫn không nghĩ gì nhiều, vỗ vỗ tro bụi trên quần xuống, móc ra một gói gì đó từ trong túi đưa cho anh: “Tôi vốn dĩ muốn mua nước cho cậu, nhưng lại không mang tiền, chỉ mua được cái này.”

Tần Trú liếc nhìn, hai chữ “Kéo mỡ” màu sắc rực rỡ trên giấy gói kẹo được phóng to thêm, vô cùng nổi bật.

(*) Kéo mỡ: Món ăn vặt có chứa cùi dừa tên là “kéo mỡ”, chất béo nói đến ở đây chính là dầu dừa. “Kéo mỡ” là phiên âm của Toffee, có nghĩa là kẹo bơ cứng.

“Đây là gì?” Tần Trú chưa từng ăn mấy món đồ ăn vặt.

“Thạch dừa.” Bùi Duẫn cũng cảm thấy ngại ngùng, cầm món đồ có giá 5 đồng đi đổi một ly nước 288: “Hương việt quất, ban đầu định mua hương coca nhưng tôi cảm thấy hương việt quất có vẻ khỏe mạnh hơn.”

Tần Trú: “…” Khoẻ mạnh cái đầu cậu.

Anh không từ chối, nhận lấy cái kẹo, bóc vỏ bỏ vào miệng.

Kéo mỡ đã bị bỏ vào tủ đông, hiện tại đã có chút ra, hương vị tinh dầu nổ tung trên đầu lưỡi, Tần Trú không nhấm nháp từ từ mà nuốt xuống luôn.

Bùi Duẫn hút sinh tố: “Ngon không?”

Tần Trú đưa qua, Bùi Duẫn theo bản năng cúi đầu cắn một miếng, môi chuẩn bị đụng phải vỏ kẹo mới nhớ tới, Tần Trú vừa cắn vào, môi cũng đã chạm vào.

Bùi Duẫn đã nhiều lần chia ăn với đám con trai, trước kia cũng thường uống chung một cốc nước.

Nhưng chưa bao giờ nghĩ đến mấy chuyện như hôn gián tiếp, ngoại trừ bây giờ.

Mà Tần Trú càng lạnh nhạt hơn, tuyệt đối không bao giờ uống chung nước với đám bạn học.

Cậu cứng nhắc ăn mấy miếng thạch dừa, nuốt xuống: “À mà…”

Tần Trú: “Hửm.”

Bùi Duẫn liếm môi: “Tôi cảm thấy trong sạch của tôi đã bị cậu làm ô uế.”

“…”

Tần Trú vô cảm: “Ăn vạ?”

Một tay Bùi Duẫn che kín mặt: “Ông chủ nhỏ, ông đừng thấy sắc đẹp của tôi hơn người, lại tốt tính mà có mưu đồ gây rối với tôi.”

Trên trán Tần Trú nổi lên gân xanh, lạnh lùng nói: “Tôi tự soi gương còn hơn.”

Bùi Duẫn: “…”

……

Học xong tiết học buổi tối, Bùi Duẫn và Tần Trú ngồi trên minibus về nhà.

Làm bọn họ không ngờ đó là phòng khách đèn đuốc sáng trưng, Tần phu nhân vẫn chưa đi ngủ, đang đợi bọn họ.

Tần phu nhân khẽ cười nói: “Về rồi à, có đói không? Mẹ đang hầm chút cháo hải sản trong bếp, vào ăn đi thôi.”

Tần Trú rất hiểu tính cách mẹ mình: “Có chuyện gì ạ?”

Tần phu nhân trừng anh một cái: “Mẹ chỉ muốn ngắm Bùi Duẫn một chút không được à?”

Bùi Duẫn tỏ vẻ sợ hãi.

Tần phu nhân do dự một chút, nói: “Bùi Duẫn à, ba của Chúc Chúc vì công việc, lại phải đi công tác, lần sau sẽ giới thiệu ông ấy cho con.”

Bùi Duẫn thiếu chút thì cười ra tiếng, cậu cố căng mặt: “Không sao ạ, con không để ý đâu.”

Ai hơi đâu mà muốn gặp ông chủ lớn chứ?

Chẳng lẽ đợi ông ấy kiểm tra mình sao? Không gặp mặt mới là tốt nhất.

Hơn nữa, Bùi Duẫn biết rõ, ông chủ lớn vì Tần Trú tự mình kết hôn đã tức giận thành con cá nóc, muốn gặp cậu mới lạ.

Từ khi vào nhà họ Tần, Bùi Duẫn sống rất thoải mái, phó bản nhà họ Tần có độ khó thấp hơn so với tưởng tượng, cái chính là hai con Boss thì hàng năm đều không ở nhà, hai mẹ con trong nhà lại rất niềm nở, vẫn chưa đến phần cốt truyện ra vẻ vả mặt.

Tần phu nhân tiếp tục hàn huyên: “Mẹ con có khỏe không?”

Bùi Duẫn nói: “Dạ, khá tốt, bà ấy vui đến quên cả trời đất.”

Chung Lan Tâm đi chơi khắp nơi, chụp một đống ảnh gửi cho Bùi Duẫn, nhưng mặc kệ Bùi Duẫn hỏi cái gì, bà cũng không thèm trả lời.

Nếu không phải từ điện thoại biết Chung Lan Tâm vẫn ổn, cậu còn tưởng bà bị bắt cóc rồi cơ.

Tần phu nhân: “Cuối tuần này con có kế hoạch gì chưa?”

Bùi Duẫn nghĩ nghĩ: “Chưa ạ.”

Thú vui của cậu ngoại trừ chơi game, cũng chỉ còn đi theo Khỉ Mập ra ngoài tiệm sách đọc《 Thần Cấp Ở Rể 》.

Nói mới nhớ không biết phần sau của quyển sách ra sao rồi?

Lần trước đọc đến chỗ bạch phú mỹ bị lừa đi xem mắt, vai chính trùng hợp xuất hiện, thấy hai người ra vào có đôi…

Bùi Duẫn hơi mất hồn.

Tần phu nhân cầm tay cậu nói: “Dì đang có hai cái vé xem phim, không có việc gì thì các con đi xem đi.”

Bùi Duẫn ngẩn người: “Con cảm thấy không có vấn đề gì.”

Tần Trú cũng nói: “Được.”

Tần phu nhân cười cười, có vẻ rất vừa lòng.

Cậu không nhìn thấy vẻ mặt muốn nói lại thôi của Tần phu nhân, nhưng Tần Trú lại suy tư nhìn bà một cái.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.