Bùi Duẫn ngẩn ra, theo bản năng tìm kiếm bóng dáng của Tần Trú.
Đầu quay một nửa mới sực nhớ ra sức khỏe anh không tốt, không thể chạy bộ, bây giờ đang bị thầy thể dục ấn ngồi xuống dưới bóng cây.
Người không có ở đây, lá gan của Bùi Duẫn cũng to hơn: “Tôi mà sợ cậu ta á? Không thể nào, để tôi cho các cậu xem ở trong nhà ai có tiếng nói hơn.”
Đám học sinh nam la ó một trận.
Bùi Duẫn: “Thế này nhé, tôi cho cậu tiền, cậu tự mua đi.”
Thu Đồng run rẩy khoé miệng: “Cái này cũng gọi là cho chúng tớ xem ai có tiếng nói hơn sao?”
Hướng Vũ cười đến mức ôm bụng ngồi xổm xuống đất: “Đúng vậy, rõ ràng mọi thứ đều do học thần quyết định, anh Bùi làm gì dám phản kháng.”
Bùi Duẫn phản bác: “Cái này gọi là biết chăm sóc người nhà đó có hiểu không? Một người đàn ông tốt phải cho đối phương đủ cảm giác an toàn, phải làm gương tốt…”
“Xì ——” Mọi người trợn trắng mắt về phía cậu, sôi nổi tản ra.
“Đừng đi mà, vừa nhìn đã biết các cậu là cẩu độc thân, làm sao hiểu được chúng tôi chứ.” Bùi Duẫn nhìn bóng bọn họ hô lên.
Hướng Vũ quay đầu lại nói: “Anh Bùi thôi đi, cậu về soi lại gương xem, hai chữ độc thân trên đầu cậu đang sáng chói kia kìa, còn ở đó mà cười nhạo chúng tôi sao?”
Bùi Duẫn kinh ngạc: “Mẹ nó?”
Cậu đã kết hôn rồi, vậy mà vẫn chưa thoát khỏi kiếp độc thân à?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngay-dem-xung-hi-cho-giao-thao/3474367/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.